Tâm sự với học trò cũ

Nguyễn Hàn Chung

Chúng nó không cần bắt chước cha ông
lùa manh lệ tràn sang biên ải
chúng ghìm xí xố véo von giữa lòng thành phố
giữa những cao ốc chọc trời nhìn ra biển xanh sóng vỗ
trong quả nho tươi ẩn nấp triệu vi trùng

Nước mất nhà tan dẫu thương nữ cũng có quyền
sao các con sớm trà đình chiều tửu điếm
mừng rỡ đón sao Hàn hơn cả đón cha

Ki cóp đồng tiền nước mắt mồ hôi
dâng cho bọn xướng ca
khoe mẽ ngoài bóng lộn

Chúng nó ỷ mình nước to súng lớn
hăm he trên Biển Đông rục rịch chốn biên cương
mảnh đảo máu của cha ông ta còn nằm trong tay giặc
quân dê chó đứa dụ hàng đứa thì đe nẹt
các con yên lòng được sao?

Thầy đã già nhưng tim không hề nhăn nheo
vẫn còn hực thời “cáp duồn” trai trẻ
(Hực thì có hực nhưng cứ bước mau là bị té
mở kính ra chập chập chờn chờn)

Thôi các con đừng Đàm, đừng Quyên, đừng Béo, đừng Trinh
chúng nó một bầy đàn ông u mê thương nữ
đâu biết được câu thơ Tào Tử … (1)
“Sống nhà cao cửa rộng (siêu xe)
Chết về với núi gò” (hết ngo ngoe)

Thằng to đầu sang Tây uốn lưỡi cú diều nhắc khéo triều đình
“Nam Sa là của ngộ”
nước mình nhỏ, tất nhiên có sợ
binh đao làm khổ chúng dân
nhưng Hoàng Sa, Trường Sa là núm ruột cha ông
không thể để mất mãi vào tay giặc
(nhưng đã lỡ mất rồi chưa lấy lại được cũng phải la phải hét
chí ít cũng hô to tên biển dáo của Việt Nam mình)

Máu Lạc Hồng đổ nhiều trên Biển Đông
nếu cần dăm bảy trận
quyết sạch không
kình ngạc
chưa chắc ai hơn ai đâu phải chơi rồi mới biết
(dù thật ra không ai muốn máu đổ bao giờ)

Ngày nào ông cha các con ít ăn ít học, chỉ biết làm thơ
chống thằng Sam còn dám hô “Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”
bây giờ các con bằng cấp đầy mình
lướt ipad, iphone nhanh như chớp
chém gió tung hoành dọc ngang phây bút
sợ chi cái bọn tàu phù

Bọn triều quan lắm tiền nhiều của bị bọn giặc hù
mình rách nát có chi mô mà sợ
chúng nó làm bộ hung hăng nhưng nhát cáy
mần dăm trận Bạch Đằng, Đống Đa, Vị Xuyên cho kinh hoàng nghịch lỗ

Không phải thầy không dám đánh mà chỉ giỏi sử các con
bởi giặc đến nhà không ai có quyền không đánh
cái đầu thầy còn tỉnh, con tim thầy biết rung mà cái lưng, đôi chân tạo phản
bóp nát quả cam, chửi tục chín tiếng cũng gọi là lâm trận
biết làm sao hơn khi sức tráng không còn

Không thể cúi đầu mà sống nhục, hỡi các con!
thôi chụp bóng với bồ non, khoe uống bia, tự sướng
phải thật rõ dã tâm của bọn Ngô bành trướng
kẻo về già biết mình sống uổng
ô hô! cơ sự tiêu tùngi

Đôi lời thầy tâm sự lung tung
không phải đã Mỹ rồi là quên yêu đất nước
thầy chỉ chống bọn Bắc phương xâm lăng truyền kiếp
không có chống ai đâu
đừng né nhau mà sớt đâu, ốp phôn, ơn phên, đi lít
là thầy vui câu “đất khách xương tàn”.

Houston 16/10/2015

(*) “Sinh tồn hoa ốc xứ – Linh lạc quy sơn khâu”
Tào Thực

Comments are closed.