Lê Vĩnh Tài
17.
corona từ đâu em tới?
bạn bị nhầm, covid mới là tên của tôi
không ca sĩ nào nổi tiếng bằng tôi
không người mẫu nào nổi tiếng bằng tôi
không nhà thơ nào nổi tiếng bằng tôi
như ngọn lửa tôi hỏa thiêu tất cả
xác người cháy trong nhà
cháy trên băng-ca, cháy trên hè phố
cả người nghèo và người giàu
cả những kẻ thù đang muốn chiếm đảo của nhau
cũng đang hạ súng xuống
hòng nhắm vào tôi
tôi sẽ phá vỡ bữa cơm của bạn
tôi sẽ phá vỡ niềm tin của bạn
bạn che giấu danh tính mình bằng mặt nạ xanh như mây
bạn nghĩ mình sạch sẽ bằng cách rửa tay
đến khi bạn ngủ say
bạn mới biết cái chết tôi gây ra không phải lỗi của bạn
các quốc gia thu mình lại vì sợ hãi
họ học hỏi từ tôi như học từ lịch sử
có từ trước khi tôi ra đời
làm như họ không từng biết
các cách giết người
nếu không có họ thì ai sinh ra tôi
để hôm nay tôi đã mười chín tuổi?
18.
bài thơ về một ổ bánh mì
khi mặt trời lặn
những mái nhà màu trắng sắp chìm vào giấc ngủ
mọi người rời cửa hàng ra về
để còn đi tìm mặt trăng
Mẹ mang theo một ổ bánh mì, một bài thơ và bay lên bầu trời
vì trên đó Mẹ có thể mua và bán những giấc mơ
hãy bay lên đây hỡi những bàn chân rách cả gót
vì đi bộ hàng trăm cây số về nhà
đây là nơi con sẽ có cái để ăn
đây là nơi con có căn phòng để ngủ
các con ôi, các con có thể dùng ổ bánh mì của Mẹ
ổ bánh không phải là ổ dịch
nó là câu chuyện cổ tích
Mẹ sẽ kể cho con
để lỡ mai Mẹ có sốt
trong trò chơi thực phẩm hay bánh mì
các con hãy cứu nhau bằng lời cầu nguyện
cầu nguyện, cầu nguyện và cầu nguyện
để họ rủ lòng thương
đêm luôn dang rộng vòng tay
nhưng lời cầu nguyện dường như vô ích
để cứu Mẹ có lẽ các con chỉ nên ăn một ngày nửa ổ bánh mì
còn một nửa để dành khi thức dậy
lấy ruột bánh mì chậm những giọt nước mắt
vì thiên đường toàn những niềm vui
19.
chúng ở bên chúng ta khi
bóng tối chậm chậm đông đặc lại
trên không
và những thứ còn lại
từ từ chui vào tế bào chúng ta như cơn mưa
lặng lẽ
bạn có gặp tôi buổi trưa hôm đó không?
khoảng thời gian mà mọi thứ ngỡ nghỉ ngơi
tất cả cái chết đều đã cũ
và bụi phủ mờ lên
thời gian khi chúng buồn ngủ
20.
cao cao ở trên cao một thành phố bị nghẹt thở
xa xa chốn quan trường xa xa của những vị vua mù lòa
ánh sáng đỏ nhảy múa với tro xương đang bay
như có ai cố sức thổi vào những người đã chết
và những người mà thành phố không còn đủ sức
những người đã bỏ đi không biết khi nào trở lại
họ đã xa quê hương lâu đến nỗi mất luôn tên tuổi
giờ chỉ còn gió nhảy múa với họ
trong mùa hè không khí nóng đỏ
bốc mùi chết chóc
họ nhảy múa cho đến khi nước mắt đã khô
cho đến khi tất cả nỗi đau chỉ còn là ký ức
họ không chết khi trong đêm không thở được
cái chết chỉ đến khi thành phố thức giấc
và chúng ta quên rằng họ từng đã sống
ở đây, nơi họ đã đến và luôn mơ trở lại
sẽ luôn trở lại
sẽ luôn luôn trở lại
dù không ai còn hy vọng
21.
người ta nói một tháng nữa là kết thúc
khi gió ấm
bây giờ là sáu giờ sáng
một bình minh nào đó bạn vẫn còn mê ngủ
tôi đã nhắn tin cho bạn
chỉ để xem bạn còn sống không
tất cả sẽ kết thúc nhưng kết thúc như thế nào
vì gió vẫn đợi
cả khi bạn không có nơi nào để đi
cả khi chân bạn không còn chạm đất
22.
nó bắt đầu như một lời thì thầm
như tiếng quạ kêu trong đêm mất ngủ
và chúng ta nhìn trời mưa
suốt đêm lên các vì sao
như bụi trên mí mắt của chúng ta
chúng ta nghe họ khóc
nhìn những giọt nước mắt của họ
chảy cả ra ngoài cửa sổ
ướt các bức tường
như nước Đức ngày xưa từng viết tên của họ
trên bức tường thế chiến mưa rơi
trời mưa suốt đêm
đã được một thời gian
bức tường màu nước mắt đang tan chảy
hai bên vách con hẻm run rẩy
thế giới đang tìm một nơi nhẹ nhàng hơn
sau khi bạn đã ngưng cơn
tức ngực
23.
nó chỉ là một sự lãng mạn ngắn ngủi
như câu chuyện của con ong và bông hoa
khi những cánh hoa chết đi
nhưng con ong vẫn đến
và bay điệu bay nhún nhảy
nó vẫn đợi đến khi bông hoa khác nở
và yêu bông hoa đó
nhiều như nhau
như thể những bông hoa có mùi như nhau
nhưng con người thì khác
không ai có câu chuyện giống như bạn
không ai hoạn nạn như bạn
không ai có mùi như bạn
dù bạn đã chết trong hẻm đã ba ngày
dù người ta cố loay hoay
cấp thêm mì gói
và cách chúng ta để bạn ra đi
ăn mặt trời và uống nước mắt
bí mật chờ đợi
không như con ong chỉ tìm mật hoa
chúng ta hy vọng về tình yêu
không như con ong
đôi cánh của chúng ta đã gãy
không như con ong
thành phố đầy vỉa hè bê tông
không còn những cánh hoa
để bạn còn bay về làm người yêu còn khóc
24.
không thể kể lại giấc mơ
thường đi khập khiễng
nàng nhớ lại ngày là cô dâu
mọi thứ thay đổi phía sau
bức màn
màu trắng
màu trắng
bây giờ bệnh viện
nó chảy khi nàng ngủ
như dòng sữa mẹ
cho ông vua ở truồng
và nhiều binh sĩ
đã bị thương
mặt trời
nổi nóng
lấp lánh cát như nàng vẫn còn sống
pháp luật
một kẻ không có chân
ngồi trên ngai vàng
như chiếc xe lăn
chết tiệt…
25.
nhẹ nhàng đến nhẹ nhàng ơi
trái tim ngươi đoán trước ngươi sẽ khốn khổ
xin hãy để mặt trời tự do
hãy để tiếng cười của ngươi bỏ chạy
cho đến khi không khí nhẹ tênh làm
mái tóc lá me bay
nhẹ nhàng hãy nhẹ nhàng, ngươi luôn như vậy
những đám mây phủ dưới lông mày
hai mắt ngươi đã tối
thành phố đã giới nghiêm
và khi nào ngươi là giao thừa vậy
sáng mùng một hương khói bay
ngươi vướng vào số phận
cố bước nhẹ để không rơi tấm kính đeo trước mặt
những người giao hàng không phải kẻ trốn chạy giang hồ
họ mang đến những lời chia buồn
chỉ thu thêm tiền ship
hãy để mọi thứ được nhẹ nhàng
trước khi một lâu đài
cát bụi nát tan
26.
bạn ngồi ô cửa nhỏ
quán cà phê vắng
trời đã về đêm, ông chủ đang khóa cửa
nhắc bạn ngày mai 16 rồi
mặc dù bạn vẫn cúi xuống cái gạt tàn
điếu thuốc lá đang cháy
bạn nhìn ông chủ xếp lại mấy lọ cồn rửa tay
nghe bản nhạc cuối cùng ổng vẫn còn chưa tắt
bạn sống trong ngôi nhà nhỏ
vợ bạn muốn ngộp thở mỗi khi đóng cửa
nhưng bạn vẫn đóng lại
vì sợ mất đôi giày
bạn nhìn lên bầu trời đầy mây
không có ai ngồi xung quanh
bạn nghĩ mình đang vũ trụ quay cuồng
con virus biết bạn buồn
đêm ở đây vô tận bạn im lặng
những con đường vắng
đám đông đã bị nhốt trong cơn ho của họ
27.
có phải sự sống vĩnh cửu? đó là giấc mơ
trong im lặng, họ
người ta cứ nói hạnh phúc ngoài tầm với
sự suy tàn sẽ sống lại
trong những bông hoa được hiện sinh ở thiên đường
sau khi người ta nhỏ nước muối vào mũi
không phải một bông hoa cũng không phải một hòn đá
bạn phải chìa tay chạm vào địa ngục
nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục
với máy thở ECMO
28.
con thuyền buồm trôi
cái gì đang chết?
bạn đứng trên bờ biển
cho đến khi nàng khuất phía chân trời
và ai đó nói, "nàng đã biến mất"
nàng đi đâu?
nàng ra khỏi tầm nhìn của bạn
ai đó cứ nói: "cô ấy đã đi rồi"
cũng có người khác lại thấy nàng đang đến
một cõi trời những giọng nói reo vui
"cô ấy đến rồi", và đó là điều bạn dần dần chết
trước khi 70% cơ thể bạn được tiêm vaccine
29.
không ai tin vào cái chết
bạn cũng không tin
ai đó sẽ đến cướp đi hơi thở
không phải của cải tích góp cả đời
bạn cũng không có ngôi mộ
nơi cất giữ chúng ta trong lòng đất
bạn thành một nhúm tro
chuẩn bị cho sự luân hồi
chúng ta bay lên chín cõi tầng trời
bạn từng mơ ước
cuộc hành trình của hối tiếc
giá như đến phiên bạn vẫn còn máy thở
bạn bị bỏ lại phía sau
lâu rồi mà không biết
mọi người khóc và chào tạm biệt bạn
nếu bạn cảm thấy buồn
thì hãy tiếc vì sao ông ngoại bạn không phải là ông nội
cho bạn lội
qua giấc mơ
30.
chúng ta sẽ nói lời tạm biệt thế giới này như thế nào?
sự nhức nhối của bầu trời
sắp vỡ?
bạn bị bỏ lại rất gần giấc ngủ
bạn vẫn yêu những cái cây lốm đốm nắng
bạn nghe tiếng chuông vang xanh trong
những cơn gió ấm đang thổi
trên bầu trời đám mây thoáng qua
sao mọi thứ đều phải chết?
mùa xuân sẽ không bao giờ đến
sự phù phiếm và thần chết chờ ở cửa
cái chết màu đỏ tái
bạn không thể dừng lại
những kẻ hoang dại
đã bắt bạn hát và mặt trời đang bay
31.
bạn đốt lò
vì ghét bóng tối
và giá lạnh
bạn lụi hụi chụm lửa
mò mẫm
rờ rẫm
lẩm cẩm
cuối cùng tiếng gió hú
bạn bên mớ tro tàn
than bay
như bụi
mùi
cháy thơm trong buổi sáng giá lạnh
bạn sững sờ
bên bếp lửa nàng
gầy
hốc hác
hai mắt mở to
như tiếng ho
của anh chàng hàng xóm
bạn lọm khọm
mấy chữ
lờ ưa lưa hỏi lửa
lờ ưa lưa huyền lừa
cho xong một bài thơ
để sau đó bạn mưa
và nàng thở
như thể nàng chưa từng biết ô-xy
32.
khi bạn cười cả thế giới cùng cười với bạn
nhưng lúc khóc bạn khóc có một mình
trái đất cũ và buồn
chúng ta mượn tấm gương của nó
soi vào nước mắt
và những giọt mưa sẽ trả lời
rằng bạn vẫn còn những niềm vui
bạn có quyền từ chối ly rượu mời hay người ta ép bạn
nhưng bạn phải uống cuộc sống
như hàng ngày chúng ta vẫn thở
như con gái bạn đến trường mang theo mấy quyển vở
không thôi cô giáo la
thế giới trôi qua
dù chật hẹp đến đâu nhưng chúng ta
vẫn còn một hành lang dài và xa
từng người từng người, rồi tất cả chúng ta
cũng phải nộp đơn
để băng qua những lối đi rất hẹp
của nỗi buồn như thế…
33.
đừng lo lắng
đừng lo lắng về tuổi nhỏ của tôi
đừng lo lắng về tuổi già của tôi
đừng lo lắng nếu tôi khóc
đừng lo lắng nếu tôi mơ
đừng lo lắng nếu mặt trời mọc
đừng lo lắng nếu như nó rơi xuống
đừng lo lắng nếu tôi sẽ làm cho nó
bay lên lại
như nàng đã bỏ đi mãi mãi
đừng lo lắng như thể tôi còn nhỏ dại
đừng lo lắng cho tôi
chúng ta cứ lo lắng
vì hàng ngày chúng ta lo lắng quá nhiều
lo lắng trong bữa ăn sáng, chúng ta lo lắng trong cả bữa trưa
lo lắng về những gì chúng ta đã làm
lo lắng về những điều sắp tới
lo lắng về của cải
lo lắng về sức khỏe
lo lắng về ngày mai
lo lắng về nỗi buồn
lo lắng về thời gian
lo lắng về tội phạm
lo lắng về quá khứ
lo lắng những gì không nằm trong tầm tay
thế giới chỉ kết thúc khi nào Chúa muốn
cần tận hưởng cuộc sống khi bạn còn có thể
và yêu thương tất cả mọi người
34.
như con tằm trong kén
bạn cuộn lại trong nỗi lo
bạn không biết mỏi
những con dã tràng vô vọng
không có vaccine thì chúng ta đã có nỗi buồn
vỗ về từng chút một
bạn đáp xuống như những thiên thần
không có vết thương
chỉ nước muối xót trong đôi mắt
mưa
bây giờ chúng ta bắt đầu cùng cái chết
họa sĩ lê thánh thư vừa ra đi
chỉ nghe con gái nhắn lại là ba trở nặng đột ngột
anh nguyễn viện khóc
anh trần tiến dũng khóc
anh đỗ trung quân khóc
thận nhiên ở tuốt dưới vũng tàu cũng khóc
nhân mập ở ngay sài gòn cũng khóc
chúng ta chỉ còn biết xé tờ lịch
những người tốt không bao giờ mất tích
họ chỉ chia tay chúng ta
như mặt trời tạm biến mất trong mưa
chúng ta trơ trọi
mỏi mắt nhìn nhau và nhìn vào tô mì gói
chúng ta nói và nói
quên mất trên trời
có một họa sĩ vừa bay đi
hình như chàng còn không kịp tháo khẩu trang ra để thở…
35.
những đám mây cúi nhìn xuống đất
một chiếc xe lôi bán hàng rong đã bị mù
có lẽ người chủ xe bị chói mắt
cả người con gái của anh ta cũng vậy
không ai bỏ chạy
hay trốn thoát
bạn là một đứa trẻ
nhìn thấy những gì? một chiếc xe lôi chỏng chơ
và những bó rau cũng già nua như Mẹ
nhưng đám mây chỉ biết cúi người
nhìn xuống
không phải không gian, đây là thời gian
có một nơi nằm giữa hai hàng cây
và cuộc cách mạng đã cũ đã tan thành bóng tối
gần một dãy nhà bị bỏ hoang
bạn đi đến đó để hái sự sợ hãi
như người ta hái nấm
nhưng bạn bị lừa
vì đây không phải một bài thơ
bạn chỉ đang tiến gần hơn sự thật
và nỗi kinh hoàng của nó
từng làm bạn biến mất
bạn sẽ không nói cho mọi người biết địa điểm ở đâu
bóng tối của những khu rừng
nơi ánh sáng không được đánh dấu
những ngã tư đầy ma, thiên đường đầy lá
bạn lắng nghe
nghĩ đó là bài thơ
để nói về cây cối
như những cái cây người ta vẫn lấy gỗ
làm ra những cây đàn
bạn làm một nốt nhạc
mỗi nỗi đau mỗi sự cô đơn
dù bạn đã bị vứt bỏ
sau khi là thánh ca…
36.
tia sáng từ bóng tối dày đặc của linh hồn
ai vượt qua cơn ác mộng
ai nhướng mắt tuyệt vọng
ôi sự lãng quên đã sinh ra?
điều đó có vô ích không, những
giấc mơ, thì cũng là tưởng tượng
tôi, từ chối khát vọng của linh hồn
lạnh lùng và trống rỗng
hãy tắt tiếng nói đi, hỡi các bạn
hãy la ó
nếu tôi không thể hiểu được
thì hãy để tôi, sự ồn ào của một kẻ cái gì cũng biết
liên tục phát minh các mẫu giấy đi đường
chỉ các bác sĩ bị lãng quên
37.
bạn làm như bọt trào khỏi ly bia
làm như niềm vui của cuộc chiến
những khẩu hiệu đau điếng
hô to
bạn là ai mà cứ theo dõi tôi?
bạn là ai mà biết tôi bỏ cuộc
khe hở nào bạn cũng bịt chặt
ngôi mộ nào bạn cũng ghé mắt
thắp hương
a, một ngôi mộ phía xa kia đang chờ chính bạn
không có bộ nhớ nào tồn tại mãi đâu
dù trên thiên đường bạn cứ mơ
mình bất tử
trong khi bạn chỉ là món hàng ký gửi
bám vào túi áo của mọi người
bạn tự mình nhân đôi
như con virus
38.
một đêm u ám
mưa bão hoành hành ngoài trời
những con sư tử đói bị nhốt trong khu cách ly
thành đám đông ma quái
những ngôi sao xanh xao, bạn đã bỏ qua một dấu hiệu
từ đỉnh cao
vĩnh cửu
giờ mọi người phải tìm kiếm thông điệp của bạn
dù lãng mạn không thể nấu lên ăn
hãy dạy tôi để tôi có thể điều chỉnh
bức màn sắt tương lai
ôi những đám mây lãng phí
từ một tâm hồn ốm yếu
đứa con trai của trái đất này có thể bay
lên đến đỉnh tự do không?
khu cách ly rậm rạp như rừng
nhưng nó sáng quá, quá sáng
nơi ánh trăng rực rỡ trái tim tôi
bởi sự yên tĩnh trong khu rừng
đêm nay tôi run quá
trên mỗi bông hoa, mỗi chiếc lá cuộn tròn
như con gái tôi mới vừa mới thi tốt nghiệp
bạn bè nó và nó dính với nhau
như chuỗi ngọc với những giọt sương F1
kìa những con sóng lặng lẽ trôi
những ngôi sao được phản chiếu
chìm xuống cho đến khi ngập sâu
họ mới vừa cho tôi tắm
có vẻ như họ nghĩ khi không đau buồn
tôi không dơ bẩn
có lẽ vì đôi mắt che lấp nỗi buồn
kìa những đỉnh núi ngột ngạt
những đám mây ngột ngạt
tôi không thở được
tôi chờ một cơn bão mùa thu sẽ sớm nổ ra
vì gió đêm đã thổi
nghe như tiếng gà gáy: ó ò o
cho đến khi linh hồn tôi hoàn toàn rơi xuống
tôi như con mồi trước nỗi sợ hãi
hoang mang
dù bạn dỗ dành những cơn thịnh nộ của đêm
cùng bạn trên chuyến bay dài
đột nhiên bạn tự ý tăng tốc độ
ó ò o
đừng bỏ qua một nốt nhạc
khi gió bão thổi qua
như tấm vải liệm có sương mù
nó từ trên cao rồi lướt xuống
ôi bao giờ bao giờ
tôi có thể nhìn thấy cái vương miện của bạn
lộng lẫy như con virus?
bây giờ bạn bao phủ các vực sâu
đen, như bài thơ chưa tìm thấy nội dung
giữa cơn bão hoành hành
cọng hành lên giá
làm món nợ của tôi bị nhân đôi
nghi ngờ nhân đôi
sợ hãi nhân đôi
hóa ra bạn làm tôi thành con virus
như vú của nàng cũng được nhân đôi
đùi nàng cũng nhân đôi
một hình ảnh về sự không thể diệt vong của nhân loại
không có bình yên trong cuộc sống cũng như trong lăng mộ
không có hòa bình vĩnh cửu
ò ó o
tôi muốn là một linh hồn
quyến rũ làm nguy hiểm cả những linh hồn khác
tôi, một kẻ bỏ bùa mê hồn núi
của quê hương
nát xương
còn thịt
39.
a, nhưng mà mùa thu
các bài thơ bây giờ lướt sóng
ó ò o
nơi mà một khi giai điệu của nó vang lên
mùa thu buồn đến nao lòng
lần cuối cùng trong lang thang lá vàng
bạn biết đến một nơi thảm hoa rực rỡ
ôi tại sao tôi mất những chiếc lá, bạn đã trốn ở đâu?
bạn nói dối cả nỗi đau
của chính bạn
ngôn ngữ nhẹ nhàng thì thầm rất công bằng
không có lá thì những cái gai là ký ức
chỉ còn lại với chúng ta
ôi vết thương, nhưng tôi yêu em quá
quá yêu
và mọi người để tang khi không còn các bông hoa
trang nghiêm những ngôi mộ
linh thiêng
tới mức chúng ta chỉ có quyền
đứng nhìn và khóc