Tiểu sử
Nhà thơ.Tên thật Kiều Duy Phong, sinh năm 1953, tại Bắc Việt. Vào Nam năm 1954. Ðến Montréal Canada năm 1975. Khởi viết và là cây bút chủ lực của tạp chí Dân Quyền ở Montréal Canada. Cộng tác với các tạp chí Làng Văn, Nắng Mới, Vượt Biển, Lửa Việt, Rạng Ðông, Thế Kỷ 21. Hiện cư ngụ tại thành phố Toronto, Canada.
Tác phẩm đã xuất bản:
Chính Ca ( thơ, nxb Ðồng Tiến 1986).
Có bài trên các tuyển tập :
Hội Tuyển Thi Ca (Thanh Niên Hành Ðộng Xã Hội Pháp-1986), Tuyển Tập 23 Người Viết Sau 1975 (Văn Nghệ, Hoa Kỳ 1988), Tuyển Tập 30 Bài Thơ, 12 Khuôn Mặt (Dân Quyền 1980), Tuyển Tập Thơ Văn Dân Quyền 1978-1982 (DQ1983), Thơ Văn Hải Ngoại Năm 2000 (Việt thường,Văn mới 2000). Luân Hoán – Một Ðời Thơ (nhiều tác giả, Sông Thu, 2005).
Hiện quản thủ hai địa chỉ:
Thơ Bắc Phong là ngôn ngữ trực tiếp, chuyển tải ý thức rõ ràng, đôi khi buồn rầu, đau đớn. Trong khi làm nổi bật những quan tâm có tính thời sự về đất nước, anh vẫn diễn tả được một điều gì gần như là tin tưởng hay hy vọng. Khả năng hài hước của anh, như có thể thấy trong nhiều bài, đã giữ thăng bằng cho những hy vọng này.
Những bài thơ trữ tình phảng phất cảm giác lãng mạn và triết học. Âm điệu gần với ca khúc, nhẹ nhõm, vẫn có thể gây ra cảm giác sức mạnh. Anh di chuyển giữa các giọng điệu và các đề tài, sự quan sát của anh tinh tế, nhiều phản ảnh hiện thực. Mặc dù làm nhiều thơ tự do, Bắc Phong vẫn có ưu thế hơn trong những bài thơ hoặc những câu thơ vần, gần với cổ điển. Ngược lại, khi anh cố gắng làm mới ngôn ngữ, hoặc cố gắng diễn tả một điều gì với thể tự do buông thả nhất, anh có những câu thơ chậm chạp như văn xuôi, và do đó làm thay đổi hẳn nhịp điệu của bài thơ vốn thường linh hoạt của anh.
Trong một ý thức chính trị thường trực, người ta có thể nhận ra cái đẹp khác thường của ngôn ngữ. Dù vậy, thơ Bắc Phong vẫn dễ hiểu, dễ đọc. Những chủ đề của anh gần gũi. Trong những bài tiêu biểu, anh dựng nên một ngôn ngữ cô đọng, giàu năng lượng, có khả năng dung chứa nhiều lịch sử và huyền thoại.
Văn Việt trân trọng giới thiệu.
MUỐN THEO MÂY
hớp rượu này
trăng cũng nuốt trôi
xuân tha hương
lòng những ngậm ngùi
ta lữ khách
nhìn đời như mộng
sao bâng khuâng
cố quận sầu khơi
người và quê
đành đã chia xa
cuộc vô thường
ảnh sắc phôi pha
ta về đâu
hỡi tên lạc xứ
muốn theo mây
mây cũng không nhà
(1/1990)
NGẪU Ý
đêm khuya giấy bút ngồi trầm mặc
uống nước trà sen nhai kẹo vừng
ngẫu hứng mấy dòng thơ xuân cảm
mở lòng mình như bóc bánh chưng
bằng hữu ai quên và ai nhớ
nhân ảnh phôi pha cuộc vô thường
cố quận mịt mù xa cố quận
tha hương buồn sự vụ tha hương
bất giác nhớ người đêm trừ tịch
áo tím Gia Long đẹp lạ lùng
chúc em xuân sắc càng xuân sắc
thư dung càng yểu điệu thư dung
mười năm chưa giải xong công án
không đánh sao vang chuông đại hồng
thôi cứ chúc mình tâm an lạc
duyên cớ gì nghĩ chuyện sắc không
DÙ ĐÊM TRĂNG KHÔNG MỌC
Từ biển đêm thăm thẳm
giọng trẻ hát đồng dao
không phải lời hoan lạc
nhưng là tiếng kêu gào
Những câu thơ được hát
trong tuyệt vọng âm thầm
Nhưng chữ là than lửa
ném vào mặt lương tâm
Nên hồn tôi bỏng rát
Trong vật chất âm u
Nên trí tôi thức tỉnh
Trong danh vọng ảo mù
Buồm của anh rách nát
Bởi bao đợt sóng nhồi
thì xin anh hãy vá
bằng những miếng da tôi
Dù đêm trăng không mọc
nhưng mắt trẻ là sao
Trái tim tôi là bến
xin anh cứ bơi vào
Ôi bằng ơn thượng đế
được uống nước mắt nhau
để dịu đi cơn khát
giữa biển đời thương đau
Nếu bút anh đã gẫy
hãy mài nhọn xương tôi
Chấm máu tôi mà viết
về lương tâm con người.
TẠI SAO CÁC ĐỒNG CHÍ LẠI SỢ NHAU
này các đồng chí cán bộ đảng viên
trong những năm xâm chiếm miền Nam
những lúc vượt rừng núi Trường Sơn
dù gian khổ thế mấy các đồng chí cũng hy sinh
chia nhau từng nắm cơm hớp nước
nhường chỗ khô ráo cho nhau nằm
bắn che cho nhau lúc đối diện quân thù
thề không bỏ đồng đội bị thương
không có gì cao cả hơn tình đồng chí
không có gì ruột thịt hơn tình đồng chí
không có gì thiêng liêng hơn tình đồng chí
tại sao bây giờ các đồng chí sợ nhau?
có đồng chí đã từng bị án tử hình khiếm diện
vẫn coi khinh chế độ Sài Gòn cũ
thế mà nay phải đặt vấn đề sợ
với chính những đồng chí cách mạng năm xưa
tại sao các đồng chí sợ nói ra sự thật
vụ khai thác bauxite Tây Nguyên
vụ ngoại nhân thuê rừng đầu nguồn
vụ Trung Quốc khống chế biển Đông
vụ Vinashin…
và hàng trăm tệ nạn xã hội khác
từ tham nhũng khắp các cấp cán bộ nhà nước
đến khủng hoảng văn hóa giáo dục
nền tảng đạo đức suy đồi…
nhiều đồng chí có hàng mấy chục năm tuổi đảng
đã từng lập chiến công hiển hách
ngực đầy huân chương cách mạng
thế mà cũng vẫn sợ
không chỉ khi còn tại chức
mà cả khi về hưu
sợ bị công an theo dõi
sợ bị bắt bớ điều tra
sợ bị gán tội âm mưu với các “thế lực thù nghịch”
sợ bị án tù phá hoại an ninh quốc gia
các đồng chí ấy muốn nói ra sự thật
phải dáo dác nhìn quanh
sợ trần nhà có mắt
sợ vách tường có tai
sợ cả bóng mình
có đồng chí nào dám nói gì gì đi nữa
cũng thường phải nhân danh bác Hồ thế nọ thế kia
cứ làm như bác Hồ là lá bùa hộ mạng
nhiều đồng chí biết cái sợ là vô lý
tại sao các đồng chí đó vẫn sợ
có một nhân sĩ bảo muốn giải thích nỗi sợ ấy
các đồng chí cần vận dụng
sự hiểu biết, lòng trung thực và nhân cách
thật chẳng đơn giản chút nào
mà này sao vẫn có hàng ngàn dân oan
không sợ vẫn lũ lượt kiện cáo
chuyện cướp đất, tham nhũng, hà hiếp dân
của các đồng chí lãnh đạo địa phương?
mà này sao vẫn có những nhà bất đồng chính kiến
không đợi đảng “tự diễn biến”
mà vẫn dấn thân tranh đấu
cho tự do dân chủ cho nhân quyền?
thế thì lý do gì các đồng chí phải sợ nhau?
có phải quyền lực độc tài đảng trị
làm đa số các đồng chí tha hóa
không còn mang lý tưởng vì nước vì dân
chỉ lo làm giàu bất chính
vơ vét của công làm của riêng
có phải vì muốn bảo vệ ngôi vị
ăn trên ngồi trốc
hưởng thụ bổng lộc, danh vọng, quyền uy
sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn đàn áp người khác
mà các đồng chí sợ nhau
sự thật có phải đúng thế không?
nếu đất nước này nhân dân làm chủ
tại sao các đồng chí không sợ chủ nhân dân
mà lại đi sợ mấy thằng đầy tớ khác?
LƯỠI BÒ NƯỚNG
chiều thứ Bẩy bạn buồn tình
muốn nhậu lai rai
sao không thử món lưỡi bò nướng
lạ, dễ làm,
mà lại rất ngon
bảo đảm ai ăn
cũng phải rung đùi sướng
2 muỗng canh bột nghệ
1 muỗng cà phê bột thì là
1 muỗng cà phê bột ớt
1 củ hành tây thật to
50 gram tỏi
3 muỗng canh nước mắm ngon
và 3 hay 4 muỗng canh dầu ăn
đầu tiên bạn phải làm sạch lưỡi bò
bằng cách trụng sơ trong nước sôi
xong bạn vớt lưỡi bò ra
lấy con dao nhỏ cạo hết lớp màng
cho thật nhiều muối vào xát
xát thật kỹ rồi xả nước cho sạch
sau đó bạn cắt mỏng ngang lưỡi bò
thành ra nhiều miếng
rồi bạn xay tỏi với hành tây thật nhuyễn
vắt lấy nước
cho những miếng lưỡi bò vào ướp
trộn cho đều trong nước mắm
và tất cả các gia vị nêu trên
tuỳ theo khẩu vị
bạn nêm muối với đường
muốn lưỡi bò thêm đậm đà
thì cho một muỗng cà-phê bột ngọt
đậy kín ướp độ vài giờ
xong lấy ra bạn dùng que xiên
từng miếng lưỡi bò mang nướng bếp than
lưỡi bò nướng chín chấm mắm nêm
bạn ăn với rau sống và chuối chát
uống cốc bia to
chắc chắn mọi ưu phiền quên hết
…
mà này bạn, món lưỡi bò nướng
phải lưỡi bò Trung Quốc mới ngon!
TA CHƯA NHẬN RA MÌNH
Sáng thức nhận ra – tay còn đấy.
Hỏi nó còn biết viết hay không
Ừ bốn năm chưa quên quốc ngữ
nó viết rằng – Trả nợ non sông.
Mới nhớ từ khi ta bỏ nước,
sống khác gì một đứa vong thân.
Nợ nhà, xe đã quen hẹn trả,
nợ non sông lại cứ khất dần.
Nghe ray rứt những ngày lưu lạc,
áo trận xưa giặt sạch cất rương.
Ta lấy ra mặc vào ngắm nghía,
trông lạc loài tên lính tha hương.
Lại cởi áo nhìn từng vết sẹo,
đưa tay sờ bỗng thấy nhói đau.
Dấu chiến tranh còn trên da thịt,
mặt ê chề sao chẳng buồn lau.
Tin bạn cũ nghe chưa buông súng,
đang âm thầm chiến đấu rừng sâu.
Ta vẫn nhớ trưa nào đội nắng,
bám nhau bơi qua khúc giang đầu.
Muốn trở lại làm tên lính ngụy,
ở bưng biền nhưng sống hiên ngang.
Còn hơn ôm nỗi đau sầu xứ
xa quê hương quên kiếp da vàng.
Đời no ấm nghĩ càng xấu hổ,
vắt đâu ra giọt nước mắt thầm.
Con đầu lòng năm nay chín tuổi,
mà vẫn còn nói ngọng quốc âm.
Sống vật chất làm đời ô uế,
biết bao giờ gội sạch tâm linh.
Ta chỉ biết làm thơ tưởng tiếc,
đọc lên nghe hằn học với mình.
THÔI RƯỢU TIỄN NGƯỜI
uống chưa xanh mặt tức chưa say
đưa ly đây ta sẽ rót đầy
cạn đi mai sáng người đi mất
ta đến bao giờ chia men cay
ngươi cười ta rót rượu run tay
rượu rót run tay không chết ai
nhưng ngươi xung trận rung tay súng
thì chốn sa trường chết uổng thây
còn được đêm nào như đêm nay
đất trời tịch mịch chỉ còn hai
ta ngươi chia rượu chia đau đớn
tổ quốc bao giờ chiếm lại đây
nhưng chí quyết thì ngươi đi ngay
xá gì gian khổ mặc chông gai
ta cũng chỉ mơ cùng ngươi lúc
đất quê hương đặt lại gót giày
ôi ta vợ con đã một bầy
ta tự trói chân mà không hay
thôi rượu tiễn ngươi ta xin rót
mang hộ tình ta lúc bèo mây
còn chút sầu kia đọng đáy chai
ta rót vào đâu giữa đêm dài
ngươi nghe đây, thơ Nguyễn Bính
Hành Phương Nam, ta đọc đây này
ta giận ta không nhớ trọn bài
nhưng đoạn trường xưa có khác nay ?
đất nước cũng đang hồi nghiêng ngửa
mà kẻ lên đường chẳng mấy ai
ngươi với phong sương với dạn dày
nợ non sông mang nặng trên vai
phải, ta tiễn bạn về quê cũ
như tiễn anh hùng, cảm kích thay
TRI KỶ
trước năm 1975 hắn và nàng
cùng học báo chí đại học Vạn Hạnh
nàng là con gái nhà giầu
thích mặc váy ngắn
được mẹ lái xe hơi đưa đón tận trường
hắn là sinh viên nghèo mạt rệp
đi chiếc xe đạp cọc cạch hay tuột xích
tiền dạy kèm chỉ đủ sáng uống cà-phê
và mua thuốc lá lẻ
nên hắn thường nhịn đói buổi trưa
vậy mà nàng thích la cà với hắn
thỉnh thoảng đãi hắn ăn chè trong câu lạc bộ
có bài thơ nào mới hắn đều khoe
nàng ngồi khép đùi chăm chú đọc
khen hắn làm thơ tình hay
dù nhiều bài đọc xong thấy ngượng
vì ngôn ngữ buông tuồng
có lần nàng đề nghị hắn gom lại đem in
nếu thiếu tiền nàng cho hắn mượn
hắn tự ái nói chỉ thoả mãn lúc làm thơ
chẳng nghĩ gì thêm sau đó
tình như mây được ba năm
một bữa hắn đánh bạo cầm tay nàng tỏ tình
nàng nhìn sâu mắt hắn từ chối
nói đã có người yêu
là một trung uý nhảy dù đang tác chiến
nhưng vẫn muốn hắn làm bạn
hắn vừa buồn tê tái vừa mặc cảm
trước một kẻ xông pha mặt trận
thất tình hắn thề bỏ làm thơ
nhưng chỉ vài tháng sau
hắn chạy theo một nhan sắc khác
bên khoa học xã hội
không giữ được lời thề
sau biến cố 30 tháng tư hắn vượt biên
sang Mỹ học ngành kỹ sư điện tử
năm 1992 nàng sang sau với chồng theo diện H.O.
tình cờ gặp lại nhau ở Little Sài Gòn
mừng mừng tủi tủi vì còn nhận ra nhau
dù mặt người nào cũng in hằn dấu tích
tàn phá của thời gian
sau đó nàng thỉnh thoảng gọi phone
hẹn hắn đi uống cà-phê
hai người lại coi nhau như tri kỷ
chẳng giấu nhau chuyện gì
đôi lúc hắn đọc thơ cho nàng nghe
nhiều bài thơ tình vẫn lãng mạn
như thuở còn sinh viên
chủ nhật tuần rồi ở cà-phê Starbucks
hắn kể nàng nghe đêm trước nằm mơ
thấy nàng mới tắm xong
dịu dàng đến bến giường
cởi khăn bông áp vú vào mặt hắn
ngực nàng một bên vú to
một bên không có, kỳ lạ!
nghe xong nàng giận tái mặt
nhưng nghĩ sao lại vén tóc mỉm cười
rồi vừa xoa ngực vừa nói
ông nằm mơ lạ thật
ngực mình đúng như thế đấy
một bên vú cắt vì bị ung thư
ông có muốn xem không?
hay đưa hộ vào thơ cũng được!
BỌN BÁN NƯỚC ĐI BẰNG ĐẦU GỐI
tôi nhận e-mail của chị Nguyễn Thị Thanh Bình
rủ chơi trò phơi mình đề thơ đòi tự do
lòng vừa thấy ngần ngại
vừa thấy hay hay
đêm nay trong lúc ngồi suy nghĩ
không biết nên chọn phần thân thể nào tốt để phơi
và đề thơ cho xứng
thì tôi nhớ khoảng giữa tháng chín
mình có đọc một tin thời sự nóng
viện lý do chính phủ Nhật hành động khiêu khích
khi quốc hữu hoá quần đảo Senkaku mà Trung Quốc gọi là Điếu Ngư
mấy chục ngàn người dân Trung Quốc
thủ sẵn gậy gộc gạch đá và vỏ chai
rầm rộ xuống đường ở Bắc Kinh
và nhiều thành phố lớn khắp Hoa lục
họ mang rợp ngũ tinh hồng kỳ
hình lãnh tụ Mao Trạch Đông và biểu ngữ
hô hào khẩu hiệu đả đảo nước Nhật
và ký tên đòi chiến tranh
các cuộc xuống đường rõ ràng có tổ chức
đa số người dân Trung Quốc đi biểu tình là giới thanh niên quá khích
họ đấm tay hò hét đốt cờ Nhật
toan tính tấn công toà đại sứ và các toà lãnh sự Nhật không xong
lại kéo nhau đi đập phá đốt cháy các cửa hàng
và phá huỷ xe hơi mang thương hiệu Nhật
trong khi cảnh sát Trung Quốc mang khiên và dùi cui lập rào chắn
phun nước vòi rồng và bắn khói cay giải tán biểu tình
giới truyền thông nhà nước lại đổ dầu và quạt lửa
ca ngợi đám biểu tình côn đồ là yêu nước
sẵn sàng hy sinh bảo vệ chủ quyền quốc gia
lúc đó tôi không khỏi chua chát khi nghĩ đến
những người dân Việt Nam ở Sài Gòn và Hà Nội
tự phát đi biểu tình bất bạo động
chống Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa và Trường Sa
ngang ngược vẽ đường lưỡi bò phi lý
mưu toan nuốt trọn biển Đông
thì lại bị công an thành phố rào đường chận bắt
buộc tội gây rối trật tự công cộng
một số báo chí nhà nước còn gán ghép trắng trợn
những người đi biểu tình là tay sai các thế lực thù địch
hỏi thế có nghịch lý và đáng phẫn nộ hay không?
đêm nay tôi chạnh nhớ nụ cười hiền lành của blogger Điếu Cày
trong tấm hình ông đội nón bảo hiểm với hàng chữ khẳng định
Hoàng Sa & Trường Sa là của Việt Nam
lòng lại thấy bất bình khi nghĩ đến các bản án trả thù khắc nghiệt
chế độ Cộng Sản Việt Nam giáng xuống ông và hai nhà bất đồng chính kiến khác
AnhBaSG Phan Thanh Hải và chị Tạ Phong Tần
sau khi gán cho họ tội phá hoại an ninh quốc gia
bất giác tôi nổi xung
muốn chửi tục hữu nghị cái con c.
thực sự từ sau hội nghị Thành Đô
bọn bán nước Cộng Sản Hà Nội luôn đi bằng đầu gối
thảm hại nhục nhã và hèn hạ vô cùng
trước lũ thiên triều ngạo mạn Bắc Kinh
CÔ ĐƠN
chồng mất đã ba năm
nàng sống một mình trong căn hộ
sáng nào nàng cũng thức giấc
với tiếng chim bồ câu lao xao
đập cánh ngoài ban-công
vẫn mặc áo ngủ mong manh
nàng hay gắt yêu:
chờ chút!
xong lấy khoanh bánh mì ra xé
những mẩu nhỏ cho chim ăn
nhìn chúng mổ bánh tranh giành
nàng luôn vui miệng bảo:
từ từ chứ!
ai cũng có phần mà
người quen hôm nọ hỏi:
sao nàng không có bạn
không thấy cô đơn sao?
nàng mỉm cười bảo:
có quá nhiều bạn đi chứ
sáng nào không mời cũng đến
còn chầu chực đòi ăn
nhưng không hiểu sao sáng nay
cho chim ăn xong nàng thốt:
bay, bay!
bay đi chim, bay đi!
xong nàng ôm mặt khóc
TRONG PHÒNG NGỦ
anh bắt quả tang nhé
sao em lại thọc tay vào quần
chứ nằm đó chờ anh
tối ngày Internet
ra ngoài uống cà-phê coi phim không?
không em chỉ muốn nằm
lạ quá tháng này em chưa có
chắc là trễ… giống tháng trước
anh vừa thấy hình ông Đoàn Văn Vươn
trong tù… đầu cạo trọc
em không muốn mang bầu
có con thì nuôi
anh ta cạo đầu mà trông vẫn hiền thật
anh không có việc thì làm sao nuôi con?
mình có con thì anh phải có việc
đừng lo!
…
CHÂN ĐẤT XUỐNG ĐƯỜNG
cách đây mấy năm ở Miến Điện
hàng trăm nhà sư đầu trọc
mặc áo cà sa
đi chân đất
bất kể trời mưa giông gió
đường sá lụt lội
bất kể dùi cui hơi cay cảnh sát
lũ lượt xuống đường biểu tình
chống chính phủ độc tài quân phiệt
không phải để đòi quyền tự do tôn giáo
mà vì họ thương xót
các tầng lớp dân chúng đói khổ
do quyết định bất ngờ của chính phủ
cho tăng vọt giá dầu
khiến mọi thứ vật giá leo thang
làm đời sống người dân nghèo cùng quẫn
lại càng thêm cùng quẫn
các nhà sư chọn hình thức đấu tranh
ôn hoà bất bạo động
họ úp ngược bình bát không xin ăn
chấp nhận bị cảnh sát đánh đập dã man
các cuộc xuống đường bộc phát của họ
cùng với những người dân
mỗi ngày một lan rộng
cho đến khi đám lãnh đạo quân phiệt
bất chấp dư luận thế giới bên ngoài
ra lệnh thiết quân luật
cho binh lính bao vây chùa chiền
bắt nhốt chư tăng
và dùng súng bắn đạn thật
vào người đi biểu tình
ở Việt Nam có một nhà thơ
cảm động trước cung cách khiêm hạ
của những nhà sư
đi chân không xuống đường tranh đấu
ông ta muốn ghi lại những ấn tượng sâu sắc
trong tâm thức của mình
vì đã từng có tác phẩm bị tịch thu
do các nghị quyết giả trá của nhà nước
nên ông ta chọn không nói bằng ngôn ngữ thi ca
mà bằng ngôn ngữ của đất sét và lửa
nặn đúc lại những bàn chân không
khi nhìn hình các tác phẩm bằng đất nung
tôi hiểu rằng sự đau khổ và hy sinh của những nạn nhân
bị chế độ quân phiệt độc tài sát hại
đã vượt qua mọi biên giới
không phải vì chúng ta đang sống trong thời đại Internet
mà vì chúng ta đều có thể nghe
tiếng nói chân thực của lương tâm
tôi cũng nghĩ khi nào xã hội còn bất công
thì lửa từ bi sẽ vẫn nung
và những bàn chân đất vẫn có thể xuống đường
với những lý lẽ và động lực của con tim
mà bọn lãnh đạo các chế độ bạo quyền
không bao giờ hiểu nổi
VĨNH BIỆT NGƯỜI DU CA
có ai từng sống hăng say
hoạt động xã hội những ngày đôi mươi
không nhớ tiếng hát tiếng cười
vang vang ngạo nghễ của người du ca
với lòng yêu nước thiết tha
mỗi nhịp bài hát cũng là nhịp tim
khơi động tâm thức thanh niên
hát trong hy vọng vươn lên quật cường
đi tới bằng cái tầm thường *
dù bao gian khó và đường còn xa
tự quyết số phận dân ta
cùng nhau xây đắp lại nhà Việt Nam
cuộc đời có hợp có tan
người du ca đã ôm đàn ra đi
bạn tôi nước mắt tràn mi
nói thương anh ấy hát vì quê hương
THƯ CHO C. VỀ AI CẬP
C. ơi, C. có theo dõi
tình hình chính trị bất ổn ở Ai Cập không?
Tôi thì hầu như mỗi ngày
xem TV, đọc báo, vào Internet
Hôm qua tôi vô cùng xúc động
khi đọc một bài tường thuật
về những người dân biểu tình trên đường phố Cairo
Họ vừa hô to các khẩu hiệu
vừa ôm hôn lính
vừa xịt sơn trên xe tăng
các dòng chữ chống chính phủ Mubarak
đòi chấm dứt chế độ độc tài chuyên chính
đòi thiết lập nền tự do dân chủ thực sự
MƯỚT MÁT SÔNG TÔ
Diễn ý “Khi về đã lạnh vườn xưa”, một truyện văn như thơ của Trần Vũ.
nằm dưới đáy dòng sông Tô Lịch
vì Cao Biền trấn yểm âm binh
hai đứa tôi không may thọ nạn
cõi nhân gian oan khuất hồn linh
ban ngày thành Đại La ôm móng
đêm trồi mặt nước giỡn tắm sông
bao niên tuế tang thương dâu bể
tóc Tiểu Khanh mướt mát xuôi dòng
một hôm thấy thầy An quầy quả
linh thức biết đã gặp người hiền
em bảo là ma nhưng thầy thấy
vì nhìn ra nghiệp chướng oan khiên
thầy gọi chúng tôi quì trên sóng
được thầy thương thâu nhận môn đồ
xong thầy thảo trên sông đại tự
giải hồn oan thoát đáy sông Tô
thầy dạy chúng tôi học đạo Khổng
trau giồi cần mẫn những sử kinh
tôi vẽ chân dung em mỗi bữa
dù kiếp ma vẫn đắm say tình
chúng tôi sống những ngày lễ hội
thành Thăng Long như hưởng hồng ân
cho đến đêm thầy An thịnh nộ
thảo sớ xin chém bẩy nịnh thần
vì vua Trần đắm say nhan sắc
nghe gian thần nịnh hót siểm tâu
chúng tham ô mặc tình vơ vét
hành hạ dân khổ sở cơ cầu
trên mái ngói chúng tôi chứng kiến
thầy quất từng roi chữ lên không
rồi nhúng mực thảo trên giấy sớ
tội chúng xong thầy đóng triện hồng
chữ thầy viết rắn rỏi như thép
nét mặt thầy giận như lửa nung
biết vua Trần sẽ nghe gian nịnh
nhưng thầy làm vì đạo hiếu trung
thất bại thầy rời Quốc Tử Giám
áo the thâm những bước não nề
thầy chẳng tiếc quan quyền bổng lộc
lòng thanh liêm thầy bỏ về quê
thầy An vui cảnh nghèo dạy học
danh tiếng thầy vang đến nghìn sau
nêu gương sáng cho hàng hậu bối
là sĩ phu phải sống ngẩng đầu
chúng tôi gánh sách bao niên sử
sống cõi dương lang bạt hồn âm
vẫn nhớ trong tim lời thầy dạy
ở thời nào cũng sáng cái tâm
C. ơi, họ can đảm thách đố
xịt sơn những khẩu hiệu đó trên xe tăng
Thế mà quân đội vẫn để yên
Lúc được phóng viên ngoại quốc hỏi tại sao
thì một người lính điềm tĩnh trả lời:
Chúng tôi không nổ súng cản ngăn
vì đó là ý kiến
là nguyện vọng người dân
C. nghĩ sao? Tôi thấy đây đúng là
một trường hợp ngoạn mục
tiêu biểu cho diễn biến hòa bình
Thử tưởng tượng chuyện này xảy ra
trên đất nước chúng ta!