Bốn mươi năm thơ Việt hải ngoại (38): Trần Nguyên Đán

 

Tiểu sử (tự soạn)

imageTrần Nguyên Đán là một bút hiệu trong một vài bút hiệu. Tên thật là Lữ Thành Kiến. Làm thơ viết văn từ khi còn là trẻ con cho các báo xuất bản tại Việt Nam trước (Tuổi Hoa, Ngàn Thông, Tuổi Ngọc) và sau 1975 (Tuổi Trẻ, Văn, Kiến Thức Ngày Nay). Định cư ở Mỹ vào cuối năm 1994 tại California. Vào Trường Thần Học và được đào tạo trở thành một Mục sư, bắt đầu quản nhiệm các Hội Thánh từ năm 1997 đến nay tại các tiểu bang Maryland, Texas và hiện nay là South Carolina, dầu vậy vẫn kết hợp làm công tác giáo sĩ, truyền giáo, chia xẻ Tin lành cho người Việt ở khắp nơi trên thế giới hàng năm. Đã đi khoảng 30 tiểu bang Hoa Kỳ, các nước Úc, Canada, Nga, Việt Nam và Campuchia.

Hiện sống tại Atlanta, Georgia. Có vợ, 3 con trai, 4 cháu nội.

Viết cho các báo trong đạo, làm chủ bút Đặc san Hướng Đi, một tờ báo Tin lành phát hành khoảng 15.000 số mỗi kỳ 3 tháng từ hơn 10 năm nay, văn phòng đặt tại Dallas, Texas. Cũng viết (thơ, truyện) cho các báo văn chương như Việt Báo, Da Màu, Tiền Vệ, Sáng Tạo…

Đã xuất bản một số tập sách (truyện và ký) trong đạo: Ai Đã Vẽ Mùa Thu, Biển Rộng Hai Vai, Nếu Những Con Chim Biết Nói, Vẽ Lại Chân Dung Chàng, Ơn Đời Ơn Người Ơn Trời. Một số tập thơ trong thế giới văn chương: Tôi Nói Với Chiêm Bao, Chữ Nghĩa Của Đán, Tôi Chạy Vòng Quanh Một Khoảng Trống. Một vài CD Nhạc Thánh: Khi Tôi Quỳ Nơi Chân Chúa, Không Ai Lo Cho Linh Hồn Này và sách Giáo Khoa: Ngồi Đứng Đi.

 

Trần Nguyên Đán xuất hiện đều trên các báo văn học những năm gần đây. Niềm tin tôn giáo ở ông bộc lộ rõ ràng, mạnh mẽ. Tuy vậy, trên trang viết văn chương, trước hết ông vẫn là một thi sĩ. Với cái mới trầm lặng, và đôi khi, bất ngờ.

Những đề tài rất khác nhau, khả năng hài hước nhẹ nhàng, một thứ âm nhạc len lỏi qua các dòng chữ, như sự chuẩn bị cho độc giả trước những khúc rẽ đột ngột về thẩm mỹ. Đó là một người quan sát tỉnh táo hạnh phúc và đau khổ của từng cá nhân, xung đột và hy vọng, sự cám dỗ và sự chống lại cám dỗ. Thơ Trần Nguyên Đán nói nhiều về tình yêu, trong đó có tình yêu Thiên chúa, nhưng không rơi vào thuyết giảng nặng nề hoặc mơ hồ, nên thơ ông là một thứ thơ trữ tình thực sự. Trong một vài bài, người đọc có thể ngạc nhiên nhận ra tính chất thể nghiệm, làm mới ngôn ngữ. Tuy nhiên, những cố gắng ấy không tồn tại lâu, ít khi được nâng lên, và cuối cùng nhà thơ lại quay về với các tham chiếu quen thuộc. Như vậy, nhìn chung thơ Trần Nguyên Đán không phải hoàn toàn mới, nhưng xét trong từng bài, kinh nhiệm của một người đọc vẫn có thể ngược lại. Nhiều bài thiếu tính táo bạo trong cấu trúc và ngữ vựng, và mặc dù đề tài thường thay đổi, giọng điệu lập lại, quen thuộc. Ông thành công hơn trong những cố gắng hỗn hợp giữa khuynh hướng trữ tình, ý thức xã hội và đời sống tâm linh.

Thể hiện trước độc giả như một người có đức tin, trong khi vẫn là nhà thơ, tất nhiên là việc khó khăn. Sự tương thông giữa người này và người khác là một trong những chủ đề quan trọng của thơ Trần Nguyên Đán. Bao gồm nhận thức, đánh giá, săn sóc tha nhân, lòng cảm kích, niềm vui sống, khả năng chịu đựng đau khổ và chia sẻ gánh nặng với người khác, sự chấp nhận lẫn nhau, và khả năng biểu đạt. Khả năng cuối cùng là quan trọng đối với những liên kết yêu thương.

Văn Việt trân trọng giới thiệu.

 

 

 

M LÀ MỘT MẬT MÃ KHÔNG THỂ GIẢI MÃ

 

M, ta phải viết như vậy

để tránh những cái nhìn trống rỗng đi qua tâm hồn

để chôn vùi những cơn đau thắt ruột dư

ngủ một mắt tay choàng ôm con nhân sư hóa đá

M, ta đã nói rằng em không có thật

M chỉ là một mẫu tự chiếc, hay một thoáng mây bay

khi ta mơ về một hoàng hôn bên trời

lúc tia nắng cuối cùng chói lọi dĩ vãng rơi lại

M như một chỗ nằm bên cạnh dòng suối

để tắm mát thân thể mục ruỗng

để ngơi nghỉ giấc đời không bao giờ thức dậy

M là nỗi cô đơn ta tìm thấy

qua lăng kính của phi thuyền con thoi vỡ tan

M có nhiều khi chỉ là một ảo ảnh đeo đuổi buồn phiền

mùi thơm của số mệnh bị bạc đãi

ta phải đau lòng nói rằng M, M là một chuỗi số bất tận

một mật mã không bao giờ được giải mã

cho đến khi bị tan loãng vào chốn khôn cùng

chỉ còn những tình yêu bạc bẽo rong chơi cuối trời quên lãng *

M, ta đã nói rằng trong giấc mơ của motel 6

thỉnh thoảng, là căn nhà nằm sau chân mây vắng

M, sẽ chỉ là heo hút

sẽ chẳng là gì cả khi cơn mưa rồi hết

những ngày nghỉ lễ rồi tan

người ta vội vã trở lại văn phòng, cơ xưởng, trường học

ta lại chở M tiếp tục cuộc hành trình

đầy nghi vấn và dang dở

nhiều lần ta đã thống hối mà đuổi M đi

nhưng M, vẫn là một ẩn số

chẳng thể nào giải mã

nó một mình một chốn một niềm riêng

 

 

SỰ BẤT ỔN MƠ HỒ TRÊN MẶT ĐỜI

 

tôi ngồi dậy, giấc mơ đã tan biến

như con thuyền thoáng qua trong sương mù

tôi nặng nhọc nâng nó lên

đi vào mưa

một việc làm mang đầy tính bất ổn

giữa một ngày bắt đầu

với dăm ba tin tức thường lệ

không có dấu hiệu của một cơn đau bụng ngầm

một cơn bão kiêu hãnh chết người vừa đi ngang alabama

mấy trăm người mất sự sống

tôi nghe tiếng sóng vỗ

trên mặt giấy vẽ gợn sóng

vài con chim bay dớn dác

tan tác trên không

cảm nhận sự bất ổn lan rộng

 

tôi ngồi đây, sự bất ổn buổi chiều

khi những người tây ban nha vội vã rời công sở

về nhà trên những chuyến bus

đang chúi mũi vào những tin thời sự chạy tít lớn trên báo

với những đàn bà đàn ông cộng với thanh niên ấn độ

tay còn cầm quyển sách cũ của tagore

băng qua những hầm tàu

giữa thủ đô new dehli chật chội

vì phụ nữ mặc áo quá nhiều vải

tôi chỉ cảm thấy bớt sự bất ổn

khi nhìn bà theresa bồng đứa bé tóc đen

mà nó cố gắng ngoái đầu lại

thật là trớ trêu hôm nay

cả thế giới lại đổ xô đi xem đám cưới

 

giữa đống rác bề bộn của sự bất ổn

tôi đọc được một tin nhắn tình cờ

“tôi là một người đàn bà rảnh rỗi tự do

sung sướng hơn một người đàn ông

đa đoan nhiều việc”

tôi bực bội delete ngay lập tức

nhưng nó cứ nhởn nhơ nhảy nhót

đỏng đảnh, vô tư, tự do

thậm chí dancing một cách quá lố

làm tôi phải ngừng tay và suy nghĩ lại

điều mà người ta gọi là unfair

ở giữa biên giới của một cơn bão và một đám cưới

 

cuối cùng tôi nói

cút đi, mặc xác tao

chúc phước cho mày

sự bất ổn của đêm khuya đáp lại

chết cha mày đi, tôi đáp trả và vội vã bỏ chạy

 

 

MỘT CÁI GÌ ĐÓ ĐÃ THẬT SỰ MẤT TÍCH

 

tôi nằm xuống kiểm tra độ nhún của mông

sự nhún nhẩy còn khoảng ba mươi phần trăm

phần còn lại hình như đã mất tích

không phải đâu, nó đã thật sự mất tích

 

trong bầu trời đầy bụi của sài gòn

tôi nhìn thấy một giọt nước căng thẳng rơi

một tiếng khóc lẻ loi rơi

không còn một cái gì có thể bay

 

thật tội nghiệp cho phần còn lại của đêm

chiếc gối lõm đầy hơi thở nhốt kín

tôi nhìn thấy nửa khuôn mặt vầng trăng

trôi càng lúc càng xa sài gòn

 

sáng ra tôi mặc áo quần nghiêm chỉnh như chờ đợi ai

chờ đợi một cái gì đã thật sự mất tích

mà tôi vẫn còn hy vọng một cách đau khổ

như bàn tay cố gắng nắm một làn gió

 

tôi thấy mình mệt mỏi lắm chiều nay

khi bơi từ bên kia cầu sài gòn với cánh tay cụt

những ánh lửa của hoàng hôn chia buồn tôi

dăm ba vòng hoa xác xơ đầy lá

 

đôi khi người ta vẫn còn đau dù vết thương đã lành

như làm một cuộc đi bộ trở lại địa cầu

sau nhiều năm sống trong mây

tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng mình ngu dại thế

 

còn không, những chữ m. bay như bong bóng

những chữ n. cuống cuồng vây kín

rồi một vài chữ j. cũng dần lặn tắt như những vì sao

khi trời bắt đầu về sáng

 

 

ĐI GẦN ĐẾN NHỮNG BIÊN GIỚI

 

tôi cười, nói đùa, nhíu mày làm trò nghịch

nhưng chợt vấp khi nhìn thấy biên giới

những lằn ranh thấp thoáng trong sương

nhưng có thể chạm đến được

chẳng phải nằm mơ như ngày nào còn ngông cuồng

muốn đi tìm biên giới

không tìm, nó vẫn tới đấy

bước chân của sư tử chậm, có tiếng động

nó đã đến, nhún nhẩy, ngạo mạn

tôi lùi lại, đã trễ

 

tôi đưa tay sờ nắn

bàn tay thiếu ngón xung đột trầm trọng

như khớp xương bẻ gẫy trong da

tảng băng sơn vỡ hoả táng trong biển

những cơn sóng quằn quại tựa khủng long đứng dựng

đêm mưa bão thinh lặng

tiếng người khóc chìm khuất

còn tiếng mưa nhỏ nhẹ trên ngói

làm bồn chồn một khoảnh khắc mỏng

mỏng như một buổi hẹn

 

tôi cặm cụi vẽ mình

đôi mắt ngó vào chỗ bóng tối bị xé rách

đầy những mộng mị quái dị và bức xúc

chiếc xuồng nâu bị xiềng cứng chân đảo

nhưng biên giới, nó đấy

bước chân lặng lẽ, nổ lớn, rồi mất

như tôi rồi sẽ đi qua và mất

như mọi người

sự tồn tại đã ở bên kia bờ

chẳng còn ai thấy nữa, ngoài chính nó buồn đau

 

 

HẠNH PHÚC CHO MỘT NGÀY KHÔNG TÌNH YÊU

 

ai nói tượng đá không tình yêu

tôi đã nhìn thấy một pho tượng chảy nước mắt

chính nó phủ nhận rằng giọt nước ấy chỉ là nước mưa

nhưng từ đêm qua đến giờ có mưa đâu

 

khi thức dậy pho tượng không dám thu xếp chăn gối

nó lảng tránh những vết tích đổ vỡ

thật ra chăn gối không có gì đổ vỡ

ngoại trừ những vết nhăn nhúm của sự nhàu nát

 

một người nói cơn bão đã đi qua oklahoma

nhưng texas thì sao, nó vẫn ở đó

sự tàn phá làm biến dạng khuôn mặt đang cười

nó trở thành một chiếc mặt nạ đang khóc

 

hôm qua tôi đã nằm mở mắt suốt đêm

bấy giờ thì thật sự mưa rơi

ở đâu đó, trong những vùng đất khô hạn yên lặng

có một pho tượng bị đánh cắp trái tim

 

tôi muốn gọi, em, nhưng sợ bão

tôi ôm mình và hình dung tình yêu

hạnh phúc cho một ngày không có tình yêu

không có ai chết vì thiếu một tình yêu

 

có thể lắm hôm nay sau khi đi nhà thờ về

tôi sẽ ngồi xem những trận đấu mở màn wimbledon

hình dung những trận đòn của tình yêu

mà người ta đánh trả thù sự thất vọng

 

 

NHỮNG LÚC TRƯỢT CHÂN KHÔNG THỂ TRÁNH ĐƯỢC

 

tôi là mây, đám mây kỳ khôi

bị một hoàng hôn tối mù trói chân

vùng vẫy gượng gạo cho có chuyện thế thôi

tôi đâm sầm vào một mảnh đời tật nguyền

phản chiếu những vết nứt tạm bợ của dòng sông

tôi lắng nghe tiếng kêu rên của đá núi

những khi đám mây bị gió cuốn

tôi níu mặt trời bồng bềnh và van vỉ kêu cầu

tôi cố gắng trì kéo một trái tim lãnh cảm

như đêm, như biết bao đêm

khô như chiếc bóng tôi lầm lũi trên đường về

có khi tôi thử rao bán món hàng bị ế

tôi gọi người đến bằng tiếng kêu thất thanh

giữa phố thị chẳng ai đếm xỉa

chỉ một người nhìn tôi vội vã qua đường

người lẩn trốn tôi bằng cái nhìn xót thương giấu kín

tôi thỉnh thoảng là gió, cơn gió vô tình

thổi qua cánh đồng làm sóng tình rờn rợn

rờn rợn trên mảnh da thịt một phần nghìn mét vuông

tôi thỉnh thoảng chạy vù ra mưa

tôi ca hát trong mưa

khi trở về nhà, lòng tôi khô héo như nắng

chẳng có một chút dấu vết nào của cơn mưa đọng lại

ngoại trừ đôi mắt

 

 

CHẲNG CÓ GÌ NGOÀI SỰ TƯỞNG TƯỢNG

 

khi tôi nhất định phải ngồi dậy sáng nay
lúc bầu trời chưa nhìn thấy người
không biết người đang làm gì dưới đống chăn gối
nghe tiếng khụt khịt của mũi
tiếng thở ai oán của mắt
những cái xương lưng kêu đau khổ như đang bị tra tấn
một người hay tưởng tượng cái gì đó mà không có gì cả
nghe tiếng chim rơi vào giường mình
một con chim rơi trên người mình
đưa tay ra, không thấy mình
không thấy nụ cười méo mó mình vẽ trên vách
cuộc hẹn sáng nay dường như bị hủy bỏ rồi
sau một cuộc chiến tranh kỳ dị của các loại gió
thổi vu vơ trên mây

 

khi mở cửa sổ thấy vạn vật có vẻ tươi tỉnh hơn hôm qua
thật ra vì hôm qua buồn hơn hôm nay
những con sóc đang nhảy nhót thật hạnh phúc vì chúng không rắc rối
không sợ ai nhìn ngó khi yêu
tôi có khi lẩn thẩn như bầu trời
như đám cây khô trong sân sau nhà
tôi không chịu để yên cho ai vẽ mình
tôi nhảy nhót náo động, và lặng lẽ
như bản tin chấn động thế giới đã được thay thế bằng một tin vui
ngay sau đó, mới đó
người đọc tin mới mặc áo đen để khóc thầm
đã mặc chiếc áo hồng cho lễ vu quy
sự thay đổi chóng mặt không cần thiết cho độ tuổi sáu mươi
chỉ muốn ngồi trên chiếc ghế có thể xoay được
vì tự mình không xoay được

 

rốt cuộc, tôi cũng rời nhà được
với đôi chân lạnh cóng trong đôi vớ
tôi cũng lái xe đi được
trong mùi thơm của cà phê ủ nóng trong bình cà phê starbucks
ủ kín những điều hoang dại
đang mọc rễ non và đang dần lớn lên

 

 

TÔI CHỈ NGỒI ĐÓ VÀ IM LẶNG NÓI

 

tôi có một lúc thấy mình rảnh, không làm gì hết
tôi làm thơ, mặc ai muốn làm gì
tôi làm những cơn mưa thổi lên bão tố ở sa mạc
bụi bay mù mắt tôi
gió thở hổn hển như sau một trận chết khát
những cây cối bị vặn cổ méo mó dị dạng
tôi vẫn thấy mình rơi nước mắt trước những sắc đẹp bất thường
những bầu trời nắng chói và mây bay thấp
tôi hót lên lời đau khổ của lũ chim chiều
tiếng hát im lặng của tâm hồn tôi
như ai vừa đi ngang rồi khuất bóng
để lại tiếng động của bàn chân trong vũng nước
giọng cười của bầy trẻ thơ đang lớn
khám phá một mặt trời mọc dưới chân đồi
đã vỡ ra từng mảnh của máu
buổi sáng tôi như đêm vừa qua
vội vã chạy trốn nỗi buồn mới nở
cố rượt đuổi cách tuyệt vọng những khoảng cách thời gian
tôi hình dung người ngã sấp trên đất
úp mặt xuống đất không dám nhìn trời
tôi hình dung người cố gắng mỉm cười
nhưng nụ cười bị xé thành tiếng khóc
một chút hoa tàn làm lọ cắm cho đời
tôi chỉ ngồi đó và im lặng nói
tôi bỗng mênh mang như ngày vừa bị giết
vĩnh viễn biến mất
chẳng còn ai nghe tiếng nói
chẳng còn tiếng khóc
chẳng còn gì hết, ngoài nỗi đau rách rưới

 

 

NHẢY MỘT LẦN BA BƯỚC KHI GẪY MỘT CHÂN

 

tôi dư biết chẳng có gì ở đó cả
tôi còn rất tỉnh táo mà
nhưng tôi vẫn đi tới
cách cuồng nhiệt
như những ngày cách đây bốn mươi năm
đứa bé mới vừa lớn, đẹp trai muốn hôn lên trán

 

tôi ngó qua vai một thanh niên
tuổi cỡ đó, mấy chục năm trước
trong sân chỉ có vài con chim gẫy cánh
ốm như một tiếng khóc
lặng lẽ đàn dạo một bài danube xanh lơ
với đôi mắt thẳm mầu đêm
phía xa moscow
chẳng còn chút hoàng hôn nào tồn tại

 

tôi biết ở nơi đó
những món hàng xa xỉ đã ế ẩm
không ai muốn mua một tiếng còi tàu
nay đã rất hoang dã
chỉ còn lác đác những đường rêu ngơ ngác chờ ngóng
một phiên bản mù sương
và những điều tưởng chừng không còn nữa
vẫn cứ tồn tại một cách ngang ngược
trong các hố thăm thẳm đầy dấu hỏi

 

chân đã gãy
nhưng tôi vẫn nhảy tới ba bước
bằng những ngón cong quắp và sưng tím
lại té một lần nữa
dưới cơn mưa mùa thu
tôi va đầu vào giữa khoảng trống của bầu trời
ngã chỏng gọng trên thềm hoang
và nằm yên lặng hiểu rằng
giấc mơ đã thật sự chết

 

 

NHƯNG KHÔNG CÒN KỊP NỮA

 

tỉ mỉ, tôi định giá khoảng cách từ đây đến đó
tôi đếm từng bước chân
quên rằng mình vốn bước dài bước ngắn
tôi giang tay ra
nhưng tay cụt, như bóng nắng vừa bị cắt nửa
có một nỗi đau rất thật, chua và xót
khi gió chạm vào vết thương còn mới
dăm ba phút trước đó
tôi đã tự hủy cái bóng cuối cùng trên đường xa hấp hối
bằng một lưỡi dao cùn
cứa vào trái tim nhếch nhác
tôi trở lại đếm những khoảng cách
mà tôi đã hứa sẽ không bao giờ đếm nữa
nhưng trong giấc mơ tôi ngồi dậy
tôi đưa chân ra
tôi nắm tay lại
tôi dè chừng, tôi nhìn ngắm
trên lối về trở lại tôi đã quên thấy tôi
tôi thấy những con thú hai chân ngang đường
không biết nói
không biết khóc
đưa đôi mắt trơ nhìn vào khoảng trống
giữa bóng cây khô và con đường mòn
rồi bỗng dưng
tôi lấy hết sức chạy tới
không kịp nữa
chuyến xe lửa tốc hành đã lăn bánh
trong sân ga lắc lư những chùm đèn vàng ệch lay lắt
như từ bao lâu nó vẫn lay lắt
tôi cúi xuống cong mình rượt đuổi những đường chiều
tôi gọi j.
nhưng không còn kịp nữa

 

 

ĐÊM, CÓ NHỮNG ĐÊM VÀ NHIỀU ĐÊM

 

tôi đọc tôi, cuốn sách mở trong đêm
tôi đọc mưa, giọt nhỏ trên đồi xưa
nỗi buồn lạnh, nhiều giấc mơ hóa đá
tôi và tôi, tôi nhìn tôi, gương soi

 

tôi lặng lẽ, tôi hát, tôi múa may
tôi như giòng sông, tôi phiêu dạt mãi
bến bờ nào, chiều đã tàn phai nào
giọng người ca sĩ buồn, đêm vĩnh biệt

 

tôi bần thần, rượu đắng xa tầm tay
giọt sóng sánh, mưa lũ từ nguồn cội
từ đêm trăng tôi hóa thân, sỏi đá
có bao nhiêu đêm buồn như đêm nay

 

tôi muốn đêm tàn, tôi muốn ngủ yên
giấc mơ ấy để trần trụi cùng gió
từ bao giờ tôi, tôi mơ thành đời
từ bao giờ, tôi đã biệt tăm người

 

tôi có nhiều đêm, có lẽ nghìn đêm
có lẽ sẽ dài hơn chiều dài thân thể
tôi sẽ đi tắm để chà xát cảm xúc
tôi sẽ lên đồi để nhớ hương xưa

 

đêm, là đêm, thứ huyễn hoặc mơ hồ
thứ nhuần nhuyễn của đam mê gom lại
ở nơi xa nào gang tay thu ngắn
những chiếc lá vàng vĩnh biệt thu tàn

 

tôi nâng cà phê bằng hai ngón tay
vì một ngón tay tê liệt sau đêm
hình dung ảo ảnh biến hình lặng lẽ
chỉ còn chút khói bay lên nuối tiếc

 

tôi ngắm đêm, tôi mơ hóa thân ngày
rồi thôi tôi sẽ trở về nguồn cội
tôi cùng bóng tôi cuống quýt mây bay
mây sẽ bay đến cuối trời khuya khoắt

 

 

TÔI THỬ GẶM MỘT TRÁI TÁO CÒN NON

 

tôi thử gặm một trái táo còn non

tôi biết mình thích trái táo chín hơn

nhưng sự cám dỗ đến từ mùi vị gợi cảm của cỏ dại

những cây lá trong vườn bị dị ứng bởi những suy nghĩ thô tục

chim chóc không dám hót

vì không gian nhiễm độc màu hoa cà tím ngắt

 

tôi rủ em về vườn

nơi có thể nằm võng đong đưa mà không bị muỗi cắn

khi cần tôi có thể đi tiểu bên gốc cây vú sữa bên giếng

nó gợi nhớ mùi phân bò tôi đã trộn lẫn với nước mắt

một buổi chiều tôi đã chạy bất kể trong mưa

tìm lại cảm giác của một người bị mất tuổi trẻ

 

tôi bây giờ giống như cái giếng cạn

vào mùa hạ khô tôi đi tìm dòng sông để cứu mình

nhưng bóng đêm thầm lặng nhắc tôi niềm đau

khi tôi dấu những kỷ niệm trong cổ họng

chiều đi vào những thôn xóm vắng

tôi nhún nhẩy tự do vì không ai nhìn thấy

 

em và hoa hồng tôi ở đâu

qua những mười năm, hai mươi ba mươi mấy năm

cây khế chua mọc trong vách

cây đàn tôi mơ chưa bao giờ đụng đến

em vẫn là một sản phẩm bán trong nơi bí ẩn

là nơi tôi trở lại hàng đêm thao thức

 

nếu bây giờ tôi phải bắt đầu làm lại

tôi sẽ chọn một quán cà phê nằm trong quãng vắng

dăm ba con ruồi bay

người ngủ gà gật bên bức tranh nhạt mầu của van gogh

chờ gót giầy nện mạnh của kẻ tình si

len lén đến rồi vội vã chạy trốn

 

 

 

 

Comments are closed.