Chùm thơ Thái Sinh

MẸ TÔI – ĐẤT NƯỚC

Mẹ tôi còng như dáng hình đất nước
Hái sao trời cấy lúa bên bờ biển Đông
Những bông lúa lấp lánh cầu vồng bảy sắc
Mang niềm vui mỗi vụ mùa vàng

Đất nước như mẹ tôi oằn lưng mỗi mùa gặt hái
Mặt võ vàng nhìn bồ thóc trống không
Hạt thóc của mẹ góp vào những chiến công
Trong hai cuộc chiến tranh vệ quốc

Ngày chiến thắng mẹ lặng lẽ khóc
Mấy đứa con không về tưng bừng cờ hoa
Đứa còn sống thì què cụt, mù lòa
Sống dặt dẹo như là đã chết

Mẹ bàng hoàng nhìn cánh đồng đang rên xiết
Dưới những tòa cao ốc của lũ quan tham
Miệng leo lẻo vì dân
Ruộng không còn làm ra mùa màng gặt hái

Đất nước như mẹ tôi đi hoang mang bên bờ biển Đông
Khi tàu giặc nghênh ngang như bầy chó đói
Thâu tóm biển Đông đâm nát tàu dân
Còn bọn người kia thì câm không nói

Chúng tụng kinh trong chùa Ba Vàng
Về một niềm tin đã chết
Đồng ngắc ngoải bởi những dòng sông cạn kiệt
Khi hàng ngàn nhà máy thủy điện mọc lên

Mẹ muốn khóc mà không khóc được
Chúng lật đất tìm vàng, tìm bạc
Núi đổ máu mỗi mùa lũ đi qua
Đất nước như mẹ tôi ngày càng kiệt sức

Những bài diễn văn không có người nghe
Bởi mẹ biết toàn những điều giả dối
Được mạ bằng thứ vàng tây
Lấp lánh như ánh chiều dưới vũng chân trâu

Đất nước và mẹ tôi biết đi về đâu
Khi bóng tối từ những cao ốc đang ập xuống
Đường về nhà đầy lũ ma trơi
Chặn lối mẹ là lũ ma người

Dáng mẹ còng như dáng hình đất nước
Mẹ đã mất nằm dưới ba thước đất
Tôi thương mẹ, thương đất nước tôi
Đất nước còng như dáng mẹ tôi…
Trước ngày Giỗ Tổ 12/4/2019

BUỒN…

Nỗi buồn đổ xuống giếng khơi
           Giếng không lấp được em lôi lên bờ
           Trách cho người ấy hững hờ
           Buồn em,
                          Em bán!
                                       Bây giờ ai mua?

12/4/2018

NƯỚC MẮT THỦ THIÊM

Nước mắt người dân đổ xuống Thủ Thiêm
Không làm ngập căn nhà của Lê Thanh Hải
Của Nguyễn Văn Đua và Lê Hoàng Quân
Của Tất Thành Cang và những tên cướp đất

Người dân Thủ Thiêm nước mắt cạn khô rồi
Nỗi uất nghẹn đã nuốt vào trong ngực
Người thắt cổ, người tha phương cầu thực
Tiếng họ kêu không thể thấu đến trời

Dân oan Thủ Thiêm như đám ma trơi
Họ dắt díu nhau đi tìm công lý
Đói khát vật vờ vườn hoa góc chợ
Cánh cửa cung đình vẫn đóng lặng câm

Nước mắt người dân chúng nó chẳng tin
Công lý là bù nhìn rơm mù lòa câm điếc
Tiếng khóc người dân hai mươi lăm thảm thiết
Chúng cười cợt trên nỗi đau người dân

Những ngôi nhà của bọn cướp đất ngày ngày mọc lên
Trên nước mắt của người dân Thủ Thiêm đói khát
Hãy như người Đồng Tâm không thể khác
Tự cứu lấy mình chớ đợi chờ thêm…
11/5/2018

TỰ KHÚC MÙA THU

Mùa hạ rực màu hoa phượng
Ta bâng khuâng nhớ mùa thu xa
Hoa ngâu ướp tóc người con gái
Để cho ta có những phút la đà

Em ở đâu? Lòng ta thầm gọi
Bến bờ trăng phía ấy sóng vỗ về
Ta muốn biến thành làn gió nhẹ
Hong tóc em khô, mái tóc thề…
26/4/2019

Comments are closed.