Liêu Thái
Mười năm, hai mươi năm nữa
Trăm năm, hai trăm năm nữa
Và có thể là ngàn năm sau
Con cháu chúng ta sẽ nói về những ngày này
Như một vết thương tổ tông
Một nhát chém ngang lưng lịch sử
Đã lấy đi nhiều sinh mạng
Kèm theo nhiều tương lai
Vĩnh viễn bụi mờ
Trong lúc trái đất chưa đến nỗi quá chật chội
Và lòng người cũng chưa đủ rộng để cưu mang
Những vết thương chồng chất
Lúc ấy không chừng
Con cháu của chúng ta
Sẽ nói rằng năm 2021
Là năm loài người giảm hẳn tục địa táng
Và làm quen với hỏa táng
Như một lối ứng xử văn minh
Bởi mặt đất đã ngập nước mắt
Và loài người cũng không kịp chôn nhau
Đôi khi tôi tự hỏi
Những đứa bé sinh ra trong lúc này
Chúng có còn khái niệm nơi chôn nhau cắt rốn?
Bởi để làm được điều đó
Người cha/ông/bà/cô/chú/bác/anh/chị… phải được ra khỏi bệnh viện
Mang chùm nhau về nhà và chôn ở góc vườn
Nơi mặt đất mát mẻ, khí dương thịnh hành
Với ước nguyện đứa bé mau ăn chóng lớn
Sẽ thành tài và giúp sức cho quê hương
Nhưng lúc này đang cách ly
Nội bất xuất ngoại bất nhập
Những chùm nhau rốn đi về đâu
Mảnh vườn trơ trọi ánh mắt trông chờ…
Giả sử mười năm, hai mươi năm nữa
Hay trăm năm, hai trăm năm nữa
Hoặc giả ngàn năm sau
Loài người chúng ta biến mất khỏi mặt đất này
Con cháu chúng ta là một loài khác
Đã thích nghi và tiến hóa hơn chúng ta
Chúng có thể trò chuyện và xua đuổi virus
Hoặc giả chúng nhìn thấy virus di chuyển
Trong không gian đa chiều của chúng
Chúng nhận biết rằng tổ tiên của chúng
Đã mất dạng như một loài khủng long
Với tâm hồn nhiều vết xước và thân thể oằn đau
Với đôi mắt thẳm sâu trông vào chúng như một lời xin lỗi
Về những gì mà chúng chỉ mới nghe qua
Đã phải bịt tai như: chiến tranh, khủng bố, độc tài, giới nghiêm, chết đói…
Giả sử con cháu chúng ta là một loài khác
Tưởng niệm chúng ta không phải bằng khói nhang
Mà bằng một cú nhấp chuột trong ý niệm
Chúng ta hiện hữu như một cổ tích
Và trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ xa lạ
Muốn nói với con cháu rằng chúng ta đã sống
Cũng có lúc thật tử tế và đáng yêu
Cũng có lúc ích kỉ, nhỏ nhen và tệ hại
Cũng có lúc rộng lớn như đại dương
Cũng có lúc hẹp hòi vũng nước trâu
Cũng có lúc trắc ẩn và lãng đãng
Cũng có lúc trì trệ và chi li…
Tất cả những điều ấy như một đặc tính
Để vẽ nên chúng ta trong bảo tàng
Về một loài bắt buộc phải thay đổi
Và tiến hóa để tồn tại
Cho đến lúc mất dấu các đặc trưng
Và có thể con cháu chúng ta sẽ biết ơn
Về sự mất dấu cần thiết này
Bởi thế giới của chúng không cần nhỏ nhen hay ích kỉ
Thế giới của chúng không cần điêu ngoa và chi li
Bởi tổ tông của chúng đã trả giá cho điều đó
Và để được điều đó
Chúng ta phải mất dấu, mất màu
Như một qui luật
Tối thiết của tồn tại ngày mai
Giả sử lúc ấy con cháu chúng ta ngồi trong một vườn hoa hồng
Hay hoa sao nhái giữa Afghanistan hay Việt Nam, Campuchia, Lào hay Hồng Kông
Chúng ngồi ngắm những cổ vật trong bảo tàng
Những gương mặt kì dị và gây cười
Có tên Cộng Sản, Phát Xít, Tư Bản, Taliban, IS, Alqaeda, Polpot…
Và thậm chí không có Chúa và Phật
Không có Muhammad hay Giê-Hô-Va…
Tất cả như một tấm phim âm bản
Chứa những bí mật cần được giải mã
Về một loài mà chúng nghi rằng
Đó là tổ tông của chúng
Và chúng tin rằng đó là tổ tông
Bởi những nỗi đau của chúng ta có thể xe thành sợi chỉ
Cho con cháu khâu những vết rách
Trong không gian hư hỏng do chúng ta để lại
Giả sử vài trăm năm nữa hay vài ngàn năm nữa
Chúng ta chẳng tiến hóa gì và vẫn sống chây lì
Thì lúc đó con cháu chúng ta ra sao?
Khi mặt đất trở nên chật chội và lòng người có thể
Phát nổ bất kì lúc nào những trái bom thù hận
COVID-19 như một mã số cửa phòng
Để bước vào kho tàng vũ khí
Trước khi bày biện một cuôc chơi khác
Biến mọi thứ thành tro bụi và làm lại từ đầu
Mặc dù đó là điều viễn tưởng…
Giả sử ngay bây giờ
Chúng ta được tiến hóa
Để tồn tại với một cuộc chiến sinh học tương lai
Chúng ta ước mơ gì
Nơi thiên đường có nhiều nắp cống
Mùi xác chuột chết đói
Bởi cả người cũng có thể chết đói
Thành phố khủng hoảng thiếu thức ăn thừa
Ở các cống rãnh
Chuột gián cũng xếp hàng chờ cứu tế như chúng ta…
Giả sử hôm nay chúng ta lau nước mắt
Và thôi cào cấu nhau
Chúng ta tĩnh lặng để bước ra đường
Chìa tay nhận bó ra và úp tay chia củ khoai củ sắn
Chúng ta trở lại cái thời đồng tiền chưa biết nói
Chúng ta chào nhau bằng nụ cười sau nước mắt
Chúng ta thôi buộc nhau vào giới nghiêm, giãn cách
Chúng ta tự nương tựa nhau theo tiếng gọi con người
Và ngàn năm sau chúng ta vẫn vậy
Con cháu chúng ta sẽ nói gì
Về vết chém ngang lưng lịch sử
Năm 2021
Mà ông bà của chúng
Đã chịu đựng và đi tới
Tay ôm ngực nghẹn thở vì hi vọng
Tay che ngực giữ ấm yêu thương
Những điều ấy như một cổ tích
Và con cháu chúng ta sẽ nói gì?