Khi nghe tin đại cường Trung Hoa đưa giàn khoan
Hải Dương 981 vào vùng biển Đông hữu chủ
Tôi đang mê mải học Hán ngữ
Còn văng vẳng bên tai
Tiếng thơ Đỗ Phủ oán hờn chiến tranh máu đổ
Mòn gót chân Mặc Tử kêu gào kiêm ái, hòa bình
Quê hương của Mạnh Tử kiêu hùng
lo cho bình an,hạnh phúc lê dân
Xếp quyền uy tối cao vào mục “vi khinh”
Đất nước sinh ra Lỗ Tấn trọn đời cảnh giác bọn
xây lò xay thịt, thiêu sống dân đen
Tiếng rin rít của tàu cướp bể gợi nhớ vó câu
hãn mã của cao bồi Đông Hán
Vừa cướp đất, giết dân vừa to mồm rêu rao
giấc mơ “da ngựa bọc thây”
Nghe sang cả đúng model Đại Hán
Hung hãn giọng yên hùng
Màu mè hơi thi sĩ
Bất chợt hảo hán China hiện nguyên hình quỷ dữ
Mặt nạ lại vẫn hoàn mặt nạ
Phường môn sinh bán rẻ chữ sư thầy!
Nhớ tới quốc độ mấy nghìn năm hãm hại hiền tài,
hạ ngục sĩ phu
Chém lương dân ngọt như chặt chuối
Mấy nghìn trang Xuân thu, Chiến quốc, Sử ký,
Cách mạng văn hóa nhuộm màu máu đỏ
Nhớ tới mối hận nghìn năm của những Tỉ Can, Nhạc Phi, Tôn Văn, Lý Bạch
Xót câu than trời của đấng Kỳ Lân nước Lỗ
Lại hiển hiện ra tấm bảng thuở liệt cường
xâu xé đất Trung Hoa:
“Khu cấm người Trung Hoa và chó!”
Bỗng xấu hổ cho những đứa con của
văn minhTrung Nguyên vĩ đại
Mông chưa ấm trên ngai thiên tử
Đã vội quên bài học người xưa
Nhớ những ngày âm thầm chia sẻ
giấc mơ của một tỉ sinh linh
Đất nước anh em “đồng văn” sắp hóa rồng
Và ngày đã đến từ cực Viễn Đông
Mây cuộn, mưa to vần vũ dáng rồng
Chưa kịp khép miệng cười
Nắng lên tỏ mặt tỏ mày hóa ra loài thủy quái
Chuyên mang đại họa, tai ương
Hỡi người láng giềng phương Bắc
Mấy nghìn năm đảo điên, gạt lừa, đâm thọc, gắp
lửa bỏ tay nhau, đào mồ chôn sống lẫn nhau
Đất cát mười phần, chín phần xương thịt lương dân
Mơ chi xuất khẩu giấc mơ Trung Hoa mộng mị
Ôm cuồng mộng xem bốn phương thiên hạ là
Bắc di Nam man phên dậu
Thước phim hài cho toàn nhân loại từ lâu
Và cuồng vọng xây quyền lực trên họng súng
Nghe quen như giọng điệu người say
Những đế quốc, đại cường, liên minh
thay nhausụp đổ
Đầu lâu của các đấng quân vương lăn lóc
bênsúng gãy, kiếm cụt đầu
Phù du buồn như tiếng hát trên vọng lâu
Một tiếng thơ Trung Hoa ngậm ngùi từ thiên cổ
Trên Nam quốc láng giềng vẫn không thiếu người –
như tôi – tiếp tục học ngôn ngữ, cổ văn
phương Đông
Vẫn còn người tôn vinh văn hóa cổ truyền
Bắc phương kì vĩ
Yêu Khuất Nguyên, Tư Mã Thiên, Bồ Tùng Linh
và say đắm Đường thi
Quý trọng nhân dân Trung Hoa thông minh,
cần mẫn, một đời khổ lụy
Nhớ tới nỗi đau của cả những nhân vật hư cấu
Lâm Xung, Võ Tòng, Lỗ Trí Thâm…
Nhớ cả thần thông của nhân vật truyền kì
Tôn Ngộ Không, Na Tra, Bồ tát Quan Âm…
Hãy khắc vào đầu địa chỉ chúng tôi
Địa chỉ của Ngô Quyền, Lê Lợi,
Quang Trung,Trần Hưng Đạo
Và những địa danh hẳn vẫn còn
trong tâm thứcTrung Hoa:
Bạch Đằng, Chi Lăng, Ngọc Hồi, Kiếp Bạc…
Nơi chong đèn không dễ tìm được một người
quên họa ngoại xâm
Quên lịch sử nghìn năm Bắc thuộc
Nơi bất hòa anh em, xung đột trong nhà
tạm thời xếp lại
Khi xuất hiện dù chỉ một dáng nghênh ngang
thù nghịch Bắc phương
Và chúng tôi vẫn ung dung tiếp tục đọc
cổ thư Hán ngữ
Tìm thêm trong Luận ngữ, Đạo Đức kinh, Nam Hoa
kinh niềm tin vào chánh nghĩa, chánh tâm
Tìm trong lời Mặc Tử, Mạnh Tử, Lỗ Tấn một lời
kết án chiến tranh phi nghĩa
Tìm trong Sử ký Tư Mã Thiên, Đông châu liệt quốc,
Binh thư Tôn Tử, Chiến quốc sách
kế thầnthắng giặc
Mà xót cho văn hiến Trung Hoa
huy hoàng thâm hậu
Lại lỡ đậu thai sinh ra phường
hung hăng,ngang ngược
Năm nghìn năm chưa thuộc một chữ NHÂN!
Kí ức gió
Chầm chậm tôi
Chầm chậm tôi dọc theo lòng phố cũ
Hai bàn tay rịt chặt thái dương
Với linh cảm không bao giờ trở lại
Từng bước tôi
Từng bước lẻ loi tôi …
*
Cảm ơn những tàn cây rũ tóc thề dọc vệ đường
nghiêng xuống buổi ra đi
Phả vào hồn phiêu du chút bóng tối âu yếm
Như em
Như ái tình từng đỏ mặt trao tôi
Dưới tàn bông giấy lòa xòa
Che chắn nụ hôn đầu vụng dại
Cảm ơn tiếng ve giật mình ran mãi một góc
nhà thờ thị trấn
Chúa trên cao nhỏ lệ dõi theo bước chân gã
lãng tử vô thần
Dám từ khước bàn tay Ơn Trên chăn dắt
Phía sau những dây bìm bìm như những cánh tay
thiếu nữ gầy gò bám hờ hàng hiên quen
thuộc, những ô đèn không ngừng nhấp nháy
Có dáng tường vi rùn vai, môi cắn nhẹ bờ môi
Và em, vờ vô tình, băng qua sân lộng gió
Tay níu góc váy tung lên, luống cuống giã từ
Vĩnh biệt mảng trời nhỏ bé
Lấp lánh những chùm sao khuya mùa Noel
năm nao lặng lẽ
Mái ngói đỏ, vách gỗ nâu sẫm, và những
giọng cười cố giữ đúng mực
Khi bài ca hạnh phúc tẻ nhạt vang lên.
*
Sự chồng chéo của nghịch lý và số phận như kỷ vật
dành riêng tôi nằm trong số hành trang quý
giá nhét tận đáy trái tim rạn vỡ
Những cặp môi chúm chím hình bông khế trên
chiếc váy Giáng sinh
Tấm khăn màu hoa cà
Đôi môi dịu mềm thơm mùi cam thảo của em
Nhưng… quê hương ơi, tôi đành thầm thì
lờigiã biệt
Những túp lều, biệt thự, những mái nhà lớn nhỏ,
ngói hồng, vách ván líu ríu
bám nhau dọclưng đồi
Những bông loa kèn hệt những chồi vú
trinh nữ bé bỏng
Rơi thẳng xuống bầu trời lật ngược
không đáy,không đỉnh
Run run cùng gió núi.
(Những ngày lưu lạc bỗng giật mình
Tiếng leng keng chùm chuông hình chồi vú
Thổn thức ngực mười lăm, mười bảy
Thì thầm… thì thầm… nguyện cầu trong mưa)
*
Quê hương – Quê hương! – Vết thương
không bao giờ lành lặn
Sương mù cao nguyên đeo đẳng, rấm rứt
khóc trên vai
Nơi nỗi đau và niềm hoan lạc không bao giờ
nởtrọn vẹn
Câm nín xếp hàng bên những vỉa đá
giam giữhồn tôi
Quay quắt tiếng còi tàu sân ga
Nửa dịu dàng
Nửa cay độc.
*
Và trái tim người đi gập lại chi chít những
mũi kimcỏ may
Tôi tự dìu tôi băng qua cánh đồng tuổi thơ, tuổi trẻ
Băng qua nghĩa trang tình yêu và mộng mị
Ở góc sân ga khép nép chân đồi
Những toa xe xộc xệch vẫn lầm lì đợi
Gió bỗng trở mình gào thét không nguôi
Trong một góc sáng tối lấp lửng chiếc
ghế gỗ lạnh tanh
Tách cà phê cạn khói, đắng nghét
Tôi nghe bè trầm quê hương lan qua lời cỏ lau
Rủ rỉ
Trách móc
Trong vô thức, mảnh đất chôn nhau cắt rún,
lén cài lên gấu quần, ve áo, túi xách
những mũi kim cỏ may
Những nốt sởi ban thơ dại không bao giờ xóa được
Quá khứ – của cải duy nhất tôi sở hữu – tiếp tục
rì rầm, chì chiết bước chân tôi
Từ đỉnh đồi cao nơi tôi để lại tình yêu
Và nơi tôi từng vội vã nếm qua thứ trái cây chín ép của số phận
Từ tâm vòm trời lãnh cảm
Tiếng sấm gầm gào góp thêm vào những
tia chớpngoằn nghèo chi chít vết chân chim
Những lời bâng quơ dọa dẫm….
*
Vĩnh biệt yêu dấu
Vĩnh biệt phố xưa
Trái tim và bầu trời thân thươngquá bé nhỏ
Hỡi những mùa áo len thoang thoảng mùi
băng phiến sống sót cùng ký ức
Những chùm bông loa kèn úp mặt đỏng đảnh
Hỡi những đợt gió hoang òa khóc mỗi chiều tà
Ta sẽ giữ Người trong đáy vali nén chặt
Khi quyết buông mình từ đỉnh đồi xuống
tận đáyvực thẳm
(Có lẽ không đúng vòng tay bao dung của bất cứ ai
Sau khi bị Chúa trời nguyền rủa!)
Đúng tư thế quyết liệt nhất của một dấu chấm than
Của số phận mãi mãi bị săn đuổi
Từ chối mái nhà bình an của những kẻ đầu hàng.
*
Và hai bàn tay vẫn bấu chặt thái dương
Niềm hoan lạc được “chết” lần đầu khi
chưa tròn hăm mốt tuổi
Tôi kịp nghe tiếng ai gào cùng gió núi:
Quê hương, quê hương!
Vĩnh biệt!
Khúc chiều tôi
Bàn tay khẽ chạm tay
Cánh cửa khép hờ
Sau cái rùng mình ái tình nảy mầm tí tách
Cặp vú chuông rít rát mồ hôi rung lên chiều
Giáng sinh vắng Chúa
Ngày tận thế tạm lùi xa…
Hạnh phúc chắt từng giọt sérum ẩm ướt lỗ
chân lông
Thân xác rướn cong
Như lần đầu – một chiều nao tuyệt vọng –trái tim
lả đi say Dạ khúc Schubert
Giữa lõm vú nồng nàn hương nhiệt đới
Tim xanh xao loạng choạng dúi vào nhau
Em đong đưa giấc-mơ-xuân
Anh nuốt vào anh môi, lưỡi, từng sợi lông măng
và những tiếng u ơ không dứt của em
Mưa cuối đông gõ đều trên ô cửa kiếng
Em và Sérénata
Ngọt đắng
Nhạc không lời …
Hôn một nghìn lần lên khuôn-mặt-thực của em
Vệt thâm quầng tím nâu
Tròng mắt nhãn đen và bím tóc rắn rết
Nhăn nhúm trong cơn si dại
Cạnh chân giường tấm dra trắng co ro
như lũ cún con
Ta ôm chặt nhau như đám trẻ con
lang thang đầu phố
Không mẹ, không cha, không tổ quốc, không nhà
Đêm rón rén bò dọc hành lang
Rải đầy dấu chân mơ hồ của gió
Ác mộng lùi xa nhập nhòa đêm biển cạn
Da thịt hồi sinh trầy trật suốt cơn mê
Trên lưng ái tình nhớp nháp mắt lân tinh
Móng tay anh vẽ những vệt xước, vết cào bầm tím
Líu ríu em
Líu ríu anh
Bấu víu ngày sắp cạn
Đêm chậm rãi về hôn mãi những vết thương
Trò yêu đương u mê vực chúng ta rời Cõi Chết
Nhớ góc sân ga ngủ gà ngủ gật cùng trăng
Rạng sớm chim sẻ non lích rích
Vai tháp Chàm ri rỉ máu thủy tinh
Dọc những cánh đồng miền Trung
hẹn ngày hoang mạc
Thân xương rồng lặng câm
Nhấm nháp dòng lệ đắng
Nón lá cúi gằm
Run run lòng đường mưa bụi
Em ơi!
Em ơi!
Nhưng thi ca chưa hết hạn lưu đày
Anh nắn nót viết hoa từ Cô Đơn và Tự Do
Trên những poster tưởng tượng
Gió nấc lên
Dọc đường ray vắng ngắt…
Kỉ niệm hiện về những vòm cây lạc mất tuổi tên
Những lá cây những ngón tay đầy liềm răng cưa
bé xíu
Con hẻm gầy tong teo như em thời quá độ
Thế giới còn mình ta
Cùng thời gian côi cút đang trôi
Lại hiện lên bức tường xám xịt, những bờ trán
chằng chịt nếp nhăn
Những thị dân ve áo đầy mũi cỏ bồng và kim
cỏ may
Những nông dân nhốn nháo di cư như bị săn đuổi
Vờ không nghe tiếng chửi đầy tinh thần thời đại
“Quân không hộ khẩu, không nhà!”
Ôi, thứ tiêu chuẩn không thể quái gở hơn
Phân phát đều trong tinh thần bình đẳng
Thứ hạnh phúc được quyền “không bị nghi ngờ”
Ngay trên đất ông cha
Ngay chính tổ quốc mình!
Ta lại vẽ nhân dạng nhau trên chiếc drap xộc xệch
Dấu môi nhảy múa đầy vai
Trăng xế ướm lên vành ly lạnh ngắt
Quầng máu nâu khô đăng đắng vị cà phê
Ngực lép dúi nhau loay hoay tìm hơi ấm
Môi bịt môi ngăn lời âu yếm
Những người yêu sợ cả tiếng tỏ tình
Chúng ta quyết sống có khi vì lỡ sống
Những tù nhân mơ hết hạn lưu đày
Trên tấm drap vầy vò, nữ thần tự do
trần truồng đang lau nước mắt
Em ơi, đừng khóc!
Trong các mục kiểm kê, ái tình mù lòa sống sót
Vật vờ đi xuyên thiên kỷ cô đơn.