Quảng Tánh Trần Cầm
là vòng hoa trên trời
cô bé cứng đầu, thiếu kiên nhẫn, hiếu thắng, nhưng rộng rãi
trong những giờ phút đen tối của cơn đại dịch
hãy cho tôi nụ cười thật tươi
tươi như những giọt nắng sớm mơn mởn bên khung cửa sổ ngày cách ly
trong vũ trụ mênh mông chơi vơi hụt hẫng
nụ cười leilan
nụ cười lây lan
nụ cười em là sự lan truyền của hy vọng
– linh dược xoa dịu tỏa mát gây lại niềm tin vượt qua thử thách
·
và hãy cho tôi nụ cười thật buồn
buồn như những giọt mưa thẩn thờ bên khung cửa sổ ngày cách ly
tưởng nhớ những người mất hút trong vũng đen của cơn đại dịch
nụ cười leilan
nụ cười lây lan
nhắc nhở trong từng hơi thở từng nhịp tim
cái đau của người là cái đau của ta
nỗi bất hạnh của người là nỗi bất hạnh của ta
bởi ta và người tuy dị biệt mà đồng nhất
– không thể chia lìa
·
và cô bé, hãy nhớ mãi mãi giữ nụ cười lây lan.