Nguyễn Đình Bổn
Chuyện đôi ta, buồn ít hơn vui
P.D.
Lái Thiêu
Nơi đó chiều mưa ngày bão rớt
Tôi em, hai hồn lạnh tìm nhau
Quán vắng lá bay ngoài sân gạch
Uất một màu mây rụng phía cầu
Vòng tay vẫn ấm tình thuở nọ
Mắt đã buồn như một dải tang
Vẫn những ân cần âu yếm cũ
Mà sóng lòng tung bọt úa tàn
Nơi đó có cây cầu gỗ cũ
Những xóm làng xanh em đã mơ
Bàn tay bé nhỏ run trong áo
Mới đó mà xa đến mịt mờ!
Tìm nhau tìm nhau tìm nhau chi?
Trời mưa không phải lệ trên mi
Những hàng cây gãy trên đường vắng
Xóa giúp giùm anh những nốt si
2.
Anh đi qua dấu xưa
Nỗi buồn em để lại
Quán nhỏ giờ thay tên
Gió đùa mưa trên mái
Dưới chân cầu gỗ cũ
Hoa dại nở ngậm ngùi
Dưới cây cây gỗ cũ
Một linh hồn chết trôi.
Gửi T.
Tình yêu đó chỉ một mình ta biết
Anh và em hạnh phúc biết bao nhiêu
Những nụ hôn hai vòng tay ôm riết
Những ngày vui rộn rã sáng trưa chiều
Anh vẫn nhớ một đêm hồng châu thổ
Dáng em nằm lộng lẫy tuổi thanh xuân
Dòng sông nhỏ chảy tràn qua ngõ phố
Hương thanh tân ngào ngạt đến không cùng
Ngày hôm ấy Cần Thơ đầy huyễn ảo
Nụ tình say uống mãi giọt tình xanh
Nơi ta đến trước thềm hoa bỗng nở
Và chim ca và nắng dậy trên cành
Tình yêu đó chỉ một mình ta biết
Anh và em đau khổ biết bao nhiêu
Những nhiệt ngã của sóng đời bạo liệt
Đẩy đôi ta dần hai ngã nghịch chiều
Em đã khóc bao đêm dài vô tận
Anh đã ngồi hóa đá đợi ngày sang
Chỉ nhìn thấy một màu đêm uất hận
Chia tình ta bằng vết cắt điêu tàn!
Cần Giờ
Đưa nhau đến tình đã là phế tích
Dù lòng ta còn muốn níu tàn hương
Em đã khóc buổi trưa bên rừng đước
Thương cánh chim gục chết ở ven đường
Chẳng còn nữa những đêm hồng châu thổ
Một đêm dài điên loạn chập chờn qua
Em trốn chạy, em thét gào vật vã
Khối tình si đã vỡ giữa mù lòa
đừng tiếc
gửi T để nhớ Sài Gòn ngày cây đổ
phía đó rất xưa
chỉ có mưa giông và lá
rụng một cánh chim ngày
báo bão
có lần ngồi trong quán cà phê nhìn suối
chảy trên đường con lươn như ghềnh đá
em nói thành phố đang lún
đến tận cùng khi chúng ta già
sài gòn phía đó rất xa…
đừng tiếc những cơn mưa
ngày cũ trùm áo đi chơi
nơi bùng binh có nhiều cây liễu
em nhìn thấy cầu vồng giờ đã thành bãi tha ma…
***
một đêm theo bạn theo bè
rượu bia bạn uống ngồi nghe tiếng buồn
ngón đàn giọng hát buông lung
bờ sông đầy gió muôn trùng nhớ lên…
giữa khuya về gặp trăng thềm
phố quen gửi tiếng cười đêm mịt mờ
gõ tay phím nhựa trùng khơi
em xa như thể một đời đã xa…
chủ nhật ngoại thành
khi đêm gió bắt đầu dài
lắng nghe tâm trạng hoài thai lối mòn
thu mùa lá gửi qua đông
phương nam ngập nắng lúa đồng xanh cây
em đi phố thị mưa ngày
những sầu tình lỡ giả cầy trang thơ
một trưa chủ nhật tình cờ
gặp nông dân đứng bên bờ tử sinh…
khuya gò vấp
về từ phố bụi mịt mù
dòng xe bất tận
đèn lu hẻm nghèo
vọng vài tiếng ếch buồn teo
mảnh vườn sót lại cánh bèo ao xưa
trăng đang tròn đợi thu mùa
mình tôi mưa ướt gió lùa hôm qua…
tiếng hát chiều
ngồi nghe em hát trong chiều
những cung trầm tưởng buồn hiu hắt buồn
lên xe tiễn bậu về nguồn
sân ga đèn vỡ cuối cồn mây bay
mưa rây sầu kéo qua ngày
ngoài khung kính nhỏ vàng bay phố phường
người phía biển
không thèm thuốc mà anh thèm khói
như nhớ em thèm một tiếng cười
như nhớ em nhớ dòng nước mắt
không còn thèm núm vú làn môi
anh ngồi giữa một ngày bế tắc
khói mù bay ngộp thở ban công
miệng đắng nghét và lòng ám muội
nhớ năm xa máu pháo nhuộm hồng
cũng giống như bây giờ nhớ biển
không còn thèm bơi lội ấu thơ
chỉ thèm ôm được mùi muối mặn
biển như em ở phía mịt mờ…
chữ tê
trong nỗi nhớ có một chữ t
ngọt ngào non trẻ
bên kia dòng sông có quán cà phê
nước mắt
những ngày nắng những ngày mưa những đêm gió thổi
tê tê tê tê…
bên kia đại dương có một vùng tuyết phủ
em đã xóa trắng trang nhà
format ký ức
anh tự gây tê niềm đau mai phục
trong nỗi nhớ có chữ t
viết lên màn hình một chữ t
thấy màu thập giá…
lời xa xưa
sài gòn nóng
nhớ những ngày cuồng điên
em nói xin làm mát em bằng nụ hôn
rồi anh hãy vẽ một tảng băng
trên bầu ngực em
vẽ bằng đôi tay quyến dụ
cho em ngồi trên cổ anh
như ngày tắm sông tuổi nhỏ…
sài gòn nóng
nhớ
ngày cuồng si
tóc em tơ rối
mắt em ngục tối
hôn đi hôn đi hôn đi
hãy ở trong em
như ngày mai ngày cuối
chải lại tóc cho em
cài lên vòng hoa cưới!
t đâu?
lời xa xưa gió thổi…
***
Ngày Sài Gòn lạnh tê
Em đi về Long Khánh
Mùa chôm chôm đã qua
Mùa hoa chưa kịp đến
Qua dốc Mẹ bồng con
Nhớ người rơi nước mắt.
***
Nhà tôi có một mảnh vườn
Cũng hoa cũng nắng cũng hương mận đào
Ong về bướm lượn xôn xao
Mây trên trời trắng như màu mưa tuôn
Bạn tôi con bọ ngựa buồn
Một hôm nó chết giữa cuồng điên yêu
Trước nhà thờ Xóm Thuốc
Suốt một năm dài nhiều chuyện quá
Hình như không rảnh để nhớ người
Chiều nay nghe tiếng chuông giáo xứ
Đồng vọng bao màu mây mắt xưa…
những giọt nước mắt
hương
những giọt nước mắt
bay
mùi anh đào sâu trong ngăn tủ
nơi vợ không tìm thấy
tiếng
những giọt nước mắt
rơi
qua sóng điện thoại
hãy buông tha em
hãy buông tha anh
lời
những giọt nước mắt
vang
trên facebook
buông tha em
buông tha anh
hình
những giọt nước mắt
tràn ngập email
buông tha nhau
buông nhau
buông
nhịp tim tăng từng đêm
Bên kia dòng sông
buổi chiều Saigon lại mưa đó T
anh nhớ bên kia dòng sông có một chỗ trú
là quán cà phê nhỏ
có lần mình núp mưa gặp hai cô gái trẻ
ngồi trong góc thầm thì và hôn nhau
em nói nhớ anh ngay lúc này
nhớ anh khi về phòng trọ
nhớ anh khi ngủ
giọt mưa trên má T như là nước mắt
hai cô gái trẻ không nhìn chúng mình
bởi hình như họ khóc
em nói sau này khi anh chết
em sẽ đợi mười năm rồi nhảy xuống dòng sông này
để nếu có kiếp sau mình sẽ không có khoảng cách muôn trùng
anh không thuộc về người khác
trước khi gặp em…
anh nói thôi cô nương đừng có sến
hãy nhìn cặp đôi đang yêu nhau cạnh mình
chắc họ không mong kiếp sau…
tháng mười
những con bão ngoài khơi lại vào bờ…
anh đọc báo
có cô gái nhảy xuống sông Sài Gòn
để lại chiếc xe máy trên cầu Bình Triệu.
xa thật rồi
xa thật rồi
em đã cắt mọi liên hệ
anh ngồi trước màn hình
ngày cúp điện
như một ân huệ cuối
rút ống thở khỏi người chết não
anh vẫn nhớ
những đêm mưa vỉa hè sài gòn
ngồi bên nhau
lòng bập bồng bong bóng
những ngày lang thang tỉnh lẻ
nói về giờ phút biệt ly
em đi
xa thật rồi
mùa mưa kéo dài kéo dài kéo dài
chợt hiện về ký ức
ở một nơi xa ngày xưa em nhắn:
nhớ
bàn tay anh
trên vùng
ẩm ướt em…
Mùi
Ngồi xuống đó nhìn nhau thêm chút nữa
Quán bên sông mùa hạ đỏ trên đầu
Em tiều tụy da như màu lá rữa
Mới biết tình hành hạ đến thương đau
Tay đeo nhẫn cầm bàn tay gầy guộc
Ngửi ngón tay hương khói thuốc năm nào
Sông đang chảy dưới chân mình thân thuộc
Thời gian nào là mộng mị chiêm bao…
Ngồi xuống đó nhìn nhau thêm chút nữa
Mùi khói thơm mùi hương tóc ngọt ngào
Lòng dậy sóng mà tay buông vội vã
Mùi gia đình sừng sững một thành cao.
Nguồn: http://nguyendinhbon.blogspot.com/2015/05/nhung-khuc-hat-cho-t.html