Chớ nên phụ bạcChớ có bao giờ phụ bạc mái nhà anhĐó là chốn anh quay về sớm tốiNhững kẻ đang tâm rời bỏ nóSẽ lấy đâu làm chốn đi về.Chớ có bao giờ phụ bạc con timBởi những gì trái tim mách bảoLà thứ ánh sáng tối cao, thánh thiệnNếu rời xa anh thành kẻ lạc loài!Chớ có nên đổi giọng nói chính mìnhBởi nó là tài sản truyền đời, ông cha anh để lạiNhững kẻ đổi thay giọng nóiSẽ chẳng thế nào tìm được chốn dung thân.
Điều bí ẩnSẽ đến lúc nào chăng?Những con mèo không còn săn bắt chuộtMà chính những con chuộtSẽ rình bắt chú mèo.Sẽ đến lúc nào chăng?Những cánh chim không còn bay lượn trên trờiCòn loài vật bốn chânSẽ nghênh ngang trên bầu trời lộng gió.Sẽ đến lúc nào chăng?Con người không còn thiết thaHy sinh vì chân lýMà chính chân lýSẽ giết hại con người…Sẽ đến lúc nào chăng?Chẳng bao giờ, chẳng bao giờ như thế cả!
Con người và con chóTôi mua một con chóĐể có bạn bầuTrò chuyện sớm hôm….Và rồi một hômChó thổ lộ với tôi điều rất lạ:Rằng con người đã từ lâuKhông còn nói ngôn ngữ của con người….