Henry Wadsworth Longfellow (1807-1882)
Trần Ngoc Cư dịch, xin chúc quí bạn một NĂM CANH TÝ TÍCH CỰC
Đừng nói với tôi, tỉ tê buồn thảm,
Rằng đời chỉ là một giấc hư vô!-
Vì linh hồn ngủ mê là linh hồn chết,
Và sự đời, trông vậy nào phải vậy đâu.
Đời rất thực! Đời rất nghiêm trang!
Mà nấm mồ không phải là đích đến.
“Là cát bụi, ngươi trở về cát bụi”;
Câu này đâu nói đến linh hồn.
Chẳng phải niềm vui, chẳng phải buồn đau
Là cứu cánh là con đường định mệnh;
Ta phải làm gì để mỗi ngày sau
Thấy mình vươn xa hơn hôm trước.
Con đường Nghệ thuật thì dài, mà Thời gian qua nhanh,
Còn trái tim ta, dù mạnh mẽ can trường,
Cũng chỉ là chiếc trống âm thầm
Gõ nhịp bước chân tiễn ta về huyệt lạnh.
Trên trận địa mênh mông của thế gian này,
Trong doanh trại của cuộc đời này,
Đừng như đàn cừu để người dẫn dắt!
Ta phải hào hùng trong cuộc đấu tranh!
Đừng trông chờ Tương Lai, dù tương lai dường bao tươi sáng!
Dĩ vãng chết rồi, chôn chặt đi thôi!
Phải hành động, – phải làm gì trong Hiện Tiền sinh động!
Với tim trong ngực và Thượng đế trên cao!
Đời các vĩ nhân luôn luôn nhắc nhở
Ta có thể làm cuộc sống thăng hoa,
Và khi ra đi, đằng sau để lại
Những dấu chân trên bãi cát thời gian.
Những dấu chân mà biết đâu có kẻ
Khi thả buồm qua biển đời trầm mặc
Bị đắm tàu vô vọng giữa khơi,
Người anh em thấy dấu chân, phấn khởi
Vươn lên tiếp tục hành trình.
Vậy tỉnh dậy mà dấn thân vui sống
Bằng một tấm lòng dù số phận ra sao,
Vẫn thu hoạch, vẫn kiên trì theo đuổi,
Biết lao động và biết đợi chờ.
Tell me not, in mournful numbers,
Life is but an empty dream!-
For the soul is dead that slumbers,
And things are not what they seem.
Life is real! Life is earnest!
And the grave is not its goal;
Dust thou art, to dust returnest,
Was not spoken of the soul.
Not enjoyment, and not sorrow,
Is our destined end or way;
But to act, that each tomorrow
Find us farther than today.
Art is long, and Time is fleeting,
And our hearts, though stout and brave,
Still, like muffled drums, are beating
Funeral marches to the grave.
In the world’s broad field of battle,
In the bivouac of life,
Be not like dumb, driven cattle!
Be a hero in the strife!
Trust no Future, howe’er pleasant!
Let the dead Past bury its dead!
Act,-act in the living Present!
Heart within, and God o’erhead!
Lives of great men all remind us
We can make our lives sublime,
And, departing, leave behind us
Footprints on the sands of time.
Footprints, that perhaps another,
Sailing o’er life’s solemn main,
A forlorn and shipwrecked brother,
Seeing, and take heart again.
Let us then be up and doing,
With a heart for any fate;
Still achieving, still pursuing,
Learn to labor and to wait.