Nhà thơ Dạ Thảo Phương từng làm báo tại Hà Nội, làm thơ và trình diễn thơ tại Hà Nội và Anh quốc. Hiện sống cả ở Hà Nội và nước ngoài. Chùm thơ sau rút từ sách “Lục giác sông Hồng” (song ngữ Việt-Pháp) NXB Hội Nhà văn 2007, sách sắp được một NXB Pháp tái bản.
1. Kinh CẦu
Kính tặng Phan Thị Vàng Anh[1]
Ước
Một ngày thức dậy
Ban công ngập rác thối
Lá non rữa nát
Những hoa hồng teo quắt
Con chim bên chùa Bà Đá thôi hót
Tốt nhất – đã chết
Bình nước trên bàn cũng cạn
Chuông nhà thờ Lớn
Câm
Ước
Một ngày thức dậy
Không nụ cười
Không cử chỉ tốt
Không lời tử tế
Không trò đùa dí dỏm
Không ánh mắt trong
Ước
Một ngày thức dậy
Thất nghiệp
Mồ côi
Anh chị em
Từ
Bạn bè
Phản bội
Ước
Một ngày thức dậy
Thân lở loét
Mặt biến dạng
Mồm nồng nặc hôi
Răng rụng
Sọ trơ
Mắt thủng
Chân lìa, tay cụt
Ước
Một ngày thức dậy
Trong trập trùng phỉ nhổ
Không tình yêu anh đợi sẵn
Tận tuỵ đến sốt tiết
Ước
Một ngày thức dậy
Mà không thể chết
Để hết lười
Sống
2.55’. 22.5.2006
2. HỌA sĩ mù
Tặng Lý Trần Quỳnh Giang
Quá đỗi yêu sắc màu
Nên nàng phủ nhận Mắt
Trong cơn mơ mù loà
Những Xanh, Đỏ, Cam, Đen trần truồng nhập sâu vào hình khối
Đam mê
Quyết liệt
Buồn thương
Quá đỗi yêu Sống
Nàng thở cùng nhịp với Cái Chết
Thở gẫy bút
Kiệt màu
Thở hoan lạc của dao nhọn
Gỗ đau
Đêm đêm
Những bức tranh rời khỏi tường
Tự lột bỏ khung và toan
Hoang mang gọi nàng những căn phòng luôn quá chật,
những hành lang luôn quá dài
Ngày ngày
Chúng xoá gương mặt nàng bằng khói thuốc
những mơ ước buồn cười
những lo buồn vớ vẩn
vừa xoá,vừa khóc
vừa trông vời một khuôn mặt
một đôi mắt
không màu
không độ dài, chiều sâu
Gầy guộc thu mình trong chiếc áo len sẫm màu, biến thành một chiều
tháng Mười lặng câm
Nàng –
Người đàn bà tự chọc mù cơn mơ
Hiến dâng cho một cơn mơ khác
2.11.2005
3. ĐẠi lỘ
Không biết còn bao nhiêu lạc đà cùng tôi
Sa mạc là chiếc khăn đen khổng lồ bưng đầy mắt
Chỉ tiếng vó thập thững trôi vào mênh mang sa mạc
Như từng nhát cuốc bền bỉ
Lèn xuống huyệt mộ
“Mẹ ơi, tại sao mặt trời cũng không còn thiêu đốt chúng ta?”
Hằng hà ngày
Không vì sao nào đọ sức nổi cùng đêm tối
Họ nói chúng tôi mạnh hơn những vì sao
Với cuộc hành trình vĩ đại này, chúng tôi còn mạnh hơn cả Bóng Đêm
Mạnh hơn Cái Chết
“Mẹ ơi, có phải vì sao kiên nhẫn nhất đã từ bỏ chúng ta?”
Chỉ tiếng những bước chân nặng
Lặc lè nước
Lặc lè đá quý
Thứ nước và đá quý đã được đổi bằng nhiều mạng
Giờ là nỗi tuyệt vọng
Không thể mang chúng tôi thoát khỏi đêm tối
Gió đưa đến tôi một tiếng thì thầm
Em ở đâu?
Anh nghe thấy nước mắt em ứa mãi ứa mãi loang ẩm cả đêm sa mạc
Cô lạc đà với cái bướu xinh đẹp
Hãy để anh được tìm thấy em
Anh muốn vào đầy nỗi trống vắng của em
Anh muốn cầm nước mắt em
Cho dù nước mắt ấy từ vết thương lòng thầm kín nhất
Anh cũng sẽ tìm thấy và đắp thuốc cho em
Nhưng chàng lạc đà có cái bướu dũng mãnh ơi,
Nước mắt đâu phải từ những vết thương lòng
Nước mắt chảy hoang mang làm lòng mình thêm nhiều vết thương mới
Chảy từ câu hỏi
Đêm tối bắt đầu từ đâu và có kết thúc không?
Những kiếp lạc đà say sự thách thức của mặt trời và khát ốc đảo xanh tươi
Lầm lụi đẩy mình sâu vào cuộc hành trình man rợ
Muốn kêu cứu
Nhưng đã giết người để có thể kêu cứu trước khi hỏi tên
Những kiếp lạc đà
Đã quên cách cầu nguyện
Trong cái bướu của mình, chúng tôi cất giấu
Xác câu trả lời
28.3.2006
4. quẢ táo
Vây quanh nàng
Những người đàn bà
Xinh Đẹp- Xấu Xí
Đức Hạnh- Hư Hỏng
Nhu Mì- Sắc Sảo
Sự im lặng hơn lời lời chửi rủa
Vây quanh nàng
Những người đàn ông
Thành Đạt- Yếm Thế
Thông Minh- Đần Độn
Cao Thượng- Hèn Hạ
Lời ca tụng hơn mọi mù câm
Người đàn bà không tính từ che thân
Chiếc quan tài bằng kính-
Nàng đã cắn phải quả táo có hai tính từ
Khu rừng
Khu rừng phủ đầy mưa tháng Hai
Phủ đầy tiếng gọi cay đắng của sữa non
Dưới bóng ngôi nhà có cửa sổ rộng
Lũ trẻ trần truồng
Khiêng nàng đi tìm một chỗ vấp
5. bìa sách
Viết cho ngày mồng ba tháng tư năm thứ ba ba
Một tai nạn?
Một cú trượt chân trong mơ?
Một tiếng nấc hờ?
Một dấu hiệu bệnh?
Hay một trái hồng
Tự nhiên chín cách lạ?
Đường. Còi xe
Trà xu vỉa hè
Những người nói tiếng Việt như nàng
Không ai nâu đến thế
Nhìn nàng, những quán bar nhiều loại rượu và nhiều màu da
Cuốn gia phả nghiêm nghị
Chăn chiếu cũ thân quen
Ôi chao, nâu
Nâu không cách gì sửa chữa
Chất ngón tay quanh thuốc và thuốc
Lửa lụi lại châm
Đêm tháng ba mù sương
Không gì nâu cả
Mụ mị đi vì màu nâu không rõ lý do
Trong giấc ngủ sâu và đau
Nàng lột da chính mình
Lớp lớp ký ức đắng đót
Từng ước mơ bị côvắc đứt rời
Nhưng không gì sáng hơn
Không gì tối hơn
Bỏ đi rồi
Người hâm mộ,
kẻ thù,
những chị thương
và những anh yêu
Bỏ đi rồi
Người mẹ có nước da gần màu nâu nhất
Bỏ đi
Bỏ đi hết
Chỉ còn
Cái nhìn trong da nâu
20.3.2006
6. ngưỜi đàn ông màu xanh
Người đàn ông màu xanh
Mái tóc nâu màu xanh
Nụ cười mỏi mệt màu xanh
Đăm đắm nhìn em từ góc tối của ngôi nhà cổ…
Bị cầm tù trong màu xanh của anh
Những con cá bơi loanh quanh, mải miết
Gọi đến rách giọng cá
Màu sắc thực của mình
Cả bể nước lạnh lùng trong suốt một màu xanh
Cả bể nước lạnh lùng sôi réo một màu xanh
Ngạt thở trong màu xanh của anh
Những cây Tử Y điên cuồng, tuyệt vọng
Căn phòng chìm trong lốc lớn
Tất cả đều đứng yên
Từ dưới những chiếc lá đang oằn mình trong hai màu xanh
Những bông hoa xanh không hình hài, không tiếng khóc
Ngằn ngặt toả hương
Chúng gọi tên anh
Gọi tên em
Tên những ảo tưởng màu xanh
Chúng hỏi đường trốn đến một nơi
Em không sao nghe rõ…
Bị cầm tù trong màu xanh của chính mình
Anh gọi em
Nhưng tiếng gọi của anh cũng màu xanh
Em sợ…
7. sen muỘn
Lặng lẽ
Vùi mình trong tối tăm đầm nước
Đêm dằng dặc lũ ếch kêu chộn rộn
Trưa dằng dặc bầy cung quăng giật mình hoảng hốt
Đoá sen hồng kiêu sa
Hè qua rồi
Mới dịu dàng ngỏ cánh
Bàng hoàng
Nhớ mình khởi thuỷ từ Hương Thơm
Nhớ mình khởi thuỷ từ Ánh Sáng
Từ Nước…
Đã hồng, hồng đến tê tái
Đã ngát, ngát đến tức tưởi
Lại thức dậy, thức dậy những hồi tưởng đau đớn
Giã từ thiên đường giấc ngủ
Cựa vỡ lòng mình
Trút bỏ xiêm y
Trút bỏ thịt da
Lìa bỏ hương thơm…
8. RỪng Ẩm
Đôi mắt đen
Mái tóc đen
Cặp đùi thon, ồ đen rõ là đen
Nữ kỵ sĩ đen
Mỉm cười dịu hiền trong vũng máu đỏ
Sao nàng cắt cổ ngựa yêu và cắt cổ chính mình?
– Ta tìm một hơi ấm.
9. Con bÉ con
Nàng là con bê con
Mang cặp mắt bò cái
Cơn mưa tinh mơ tháng bảy
Bủa quanh nàng
Tiếng vó nặng mùa đông năm ngoái
Quánh đặc mùi phân oải và bùn
Thịt da mẹ tần tảo thương nàng
Họ đối xử bằng roi da, cành cây
Bằng xẻng và cán cuốc
Bất cứ thứ gì vô tình vớ được
Miễn có thể làm nàng chảy máu
Mang tình yêu kín đáo – cặp mắt lớn
Không chạy trốn, không cả tránh đòn
Đôi khi còn cất tiếng rên rỉ
Khiến ai nấy hài lòng
Nỗi bình thản bướng bỉnh ngân lên trong mỗi nhẫn nhục
Sự nhẫn nhục khổng lồ
Những người đàn bà ở mảnh đất này cũng không có được
Nàng là con bê đau
Cứ thấy bóng chiều
tưởng mẹ
Cứ thấy khói bếp
tưởng mẹ
Cứ nghe tiếng nước chảy
tưởng mẹ
Chạy đến một giữa trưa tự biến mình thành đồng cỏ
Dâng lên trong cái nhìn hoan hỉ của chúng tôi
10. GIỮA NHỮNG BẤT ĐỘNG
Tặng anh Thiều
Buổi chiều tháng mười. Qua cửa kính tầng tư, ta có thể thấy những vòm cây sạch sẽ, bất động run rẩy; bầu trời cao xanh, nắng lấp loá khô và bất động; những đám mây thơm tho, xinh đẹp bất động; những ô cửa cầu kỳ câm lặng; và bằng lớp vữa thiếu xi măng, vỉa hè đang lát lại, màu gạch hồng hoan hỉ, ngỡ mình nối về vẻ đẹp cổ xưa
Chúng ta đang ở rất gần nhau trong căn phòng này, không biết gì về nhiệt độ của đường phố, của hơi thở nhau, giấy tờ nhấp nhô những đồi đá bất tận, chiếc bàn rộng mênh mông – dòng sông không thể vượt qua, và những tờ lịch làm đông lạnh mọi manh nha của những ý tưởng điên rồ, (nếu có). Cả em và anh, chúng mình dần trở nên biết điều hơn, như những người rừng trở thành học trò ngoan của xã hội tỉnh lẻ, như những con voi thô vụng đung đưa trong sự cho phép của âm nhạc và dây xích, mục đích mỗi ngày là từng tiếng vỗ tay
Em cứ khóc to lên và hãy mặc kệ anh, với cái cổ họng già nua đã mất khả năng ngân lên những điều tưởng chừng phi lý. Em cứ khóc đi, vì những gì em cho là đau khổ hay tồi tệ của người đời. Anh có thể nói những điều ấy chẳng đáng gì đâu, nhưng em cứ kiêu hãnh khóc đi, duyên do không phải điều quan trọng.
Hãy nhìn kia, phía chân trời nắng oi tin bão lại sắp hiện ra, thay thế sự bất động này bằng một sự bất động dưới cái tên khác. Sẽ mãi mãi xiết quanh hơi thở chúng ta những vòng quay đều đều, chuẩn xác của sự bất động
Nhưng trong buổi chiều bất động sáng rực rỡ này
Em đã khóc oà lên…
[1] Phan Thị Vàng Anh đã nhận