CÀ PHÊ
Cà phê nâu như tiếng đàn
Tiếng đàn người nghệ sĩ lang thang
Đời là quán trọ đâu cũng là nhà
Cà phê nâu
Cà phê trắng
Cà phê hồng
Tím biếc
Và có thể xanh xao
Li cà phê nâu
Nâu như làn da người đàn ông tóc khét nắng
Bù xù râu
Vạm vỡ ngực trần
Săn chắc
Bụng phẳng
Mắt sâu
Cà phê mang màu tóc
Màu da
Màu nắng gió
Cả bụi mịt mù khi trời nổi bão dông
Cà phê nâu
Nâu như ái tình người nghệ sĩ
Lang thang cùng cỏ cây
Ngao ngán nơi phố thị
Ồn ào
Đỏ xanh xanh đỏ
Cốc nước cũng phải làm màu
Diễn trò văn minh
Cà phê nâu
Nâu như lời nói của ai
Đắng và ngọt
Vẹn nguyên như đất
Đất mỡ màu
Đất cỗi cằn
Đất chắt chiu đắng ngọt
Cà phê nâu
Cà phê nâu
…
THƠ ĐỀ ẢNH
Chiều buông nắng
Nắng vàng rây trên đồng
Trời trong sáng xanh muôn trùng
Mây bay xa
Bay xa
Hàng cây đứng vươn cao
Bóng ngả dịu dàng trên đất lành
Dòng nước mát
Ngọt ngào
Êm trôi
Đất nước tôi
Nơi nao cũng đẹp
Đẹp
Đến nao lòng
Một gợn mây giăng
Một ngọn gió đùa
Một dáng cây nghiêng
Hồn quê hương
Nước mắt rơi khi nhìn
Trời buông nắng vàng tươi êm đềm
Người thong dong
Đạp xe bon trên đường
Đứng nhìn
Mây bay
Nước trôi
Hiền hòa
Đây quê hương
Muôn đời
Ông cha để lại
Cùng máu và mồ hôi…
Về Tô Thùy Yên đã có rất nhiều người viết.
Những lời dưới đây là tiếng lòng nơi một người đọc vô danh…
ĐỌC THƠ TÔ THÙY YÊN
Tôi biết ông rất muộn
Tất nhiên, lỗi ở tôi
Ếch ngồi nơi đáy giếng
Biết một tẹo bầu trời…
Tình cờ, rất tình cờ
Lướt mạng và thấy có
Một anh bạn rất trẻ
Mê thơ ông… Quá trời
Thật tình cờ thế thôi
Gọi duyên lành mới đúng
Tất nhiên, tôi nhờ mạng
Là có vài trăm bài
Và tôi đọc. Tôi đọc
Đắm chìm và mê say
Nhiều đêm là thức trắng
Nước mắt mặn trên môi
Tên ông thật mềm mại
Thơ theo khói bay bay
Khói làm cay khóe mắt
Trời xanh cũng chau mày
Thơ ông thời Sáng Tạo
Thẳm sâu không ồn ào
Ngôn từ như lơ đãng
Hiện sinh… Người ở đâu
Thời chiến chinh tàn khốc
Thơ xót tận óc tim
Chiến chinh. Ôi chinh chiến
Giữa những người anh em
Ôi những người anh hùng
Bên này và bên ấy
Tuyệt lộ và cùng đường
Ai làm ra nông nỗi?
Thơ ông câu hỏi lớn
Lịch sử phải trả lời
Thời đại sầu – thảm – khốc
Cây cũng bật rễ trôi
Tháng Tư năm bảy nhăm
Ông bên người thua cuộc
Thêm một lần khổ nạn
Hơn mười năm tù đày
Thơ viết ra từ máu
Từ nước mắt mồ hôi
Nhưng tuyệt nhiên không thấy
Oán trời và trách người
Ông gọi thời khổ đọa
Thời chủ mới lên thay
Diễn tấn tuồng bạo lực
Nước Việt, chốn lưu đày
Đạn bom đã ngừng trút
Mà hận thù còn nguyên
Thậm chí còn kịch phát
Chuyến tầu điên xuyên đêm
Thơ mực mài nước mắt
Mong xóa bỏ hận thù
Ôi. Đáng thương biết mấy
Những phế nhân lòa mù
Mùa hạn rồi cũng qua
Trở về nơi cố quận
Khắc khỏai đến nao lòng
Vui. Vì còn được sống
Được sống được làm người
Dẫu không còn trọn vẹn
Một lần. Một lần thôi
Cất tiếng lời gan ruột
Cũng như bao nhà thơ
Người Việt và thuần Việt
Chặng cuối….dặm đường dài
Ông tìm về với Phật
Thơ thắp tạ ngân rung
Nhẹ như làn khói biếc
Sáng mảnh trăng hạ tuần
An nhiên và thanh thản
Bão giông. Rồi cũng qua
Khổ đọa tiền sinh kiếp
Nam mô A di đà
Mở lòng… Buông bỏ hết
CHÂN DUNG
Những ngày xưa ấy
Tôi nhớ
Ông sống khiêm nhường
Thường xa những chỗ ồn ào
Những nơi người ta cứ phải gồng mình mà sống
Những ai cắc cớ
Ông chỉ cười
Nụ cười hồn nhiên không ẩn ý…
Ông diễn giải những điều cao siêu
Thành giản dị
Cổ văn vời xa
Hóa thật gần
Người văn chương
Như trúc
Hư tâm
Lòng rỗng không
Gió nhẹ thổi qua ngân thành tiếng sáo
Tiếng trúc nâng vầng trăng lên cao
Mây trắng ngẩn ngơ
Cánh chim chiều nghiêng trong hoàng hôn sẫm tím
Những đêm dài
Những đêm dài
Thầm lặng
Ngọn đèn, cây bút, thếp giấy, cổ thư
Từng chữ người xưa
Xôn xao hiện
Ông lắng nghe
Và chuyển lên trang viết
Chồng bản thảo cao dần
Những trang sách ông để lại không nhiều
Giấy cũng dễ hư nát thôi mà
Ông thường tâm sự thế
Trước tác đẳng thân
Rồi
Còn lại những gì?
Chiều thu muộn
Ông lặng lẽ ra đi…