Thơ Đỗ Quang Vinh

 

Rắn

 

Con rắn ngủ giữa cánh đồng hoang,

dưới những trảng cỏ

xác xơ xào xạc.

 

Nếu bàn chân em lỡ giẫm vào,

nếu một buổi chiều hoàng hôn em choáng ngộp bởi vẻ đẹp của bầu trời

và anh quên nhắc em trở về mặt đất.

 

Nhát cắn sẽ tựa một nụ hôn,

nọc độc dịu dàng như mật ngọt.

 

Vầng trăng non xiêu đổ,

những áng mây rơi ngang,

em với tay chạm đến vì sao xa nhất.

 

Con rắn oằn mình, cuộn tròn trên bắp đùi mềm mại.

Như đã từng ngủ cùng Olympias,

như đã từng quấn trên cổ tay Cleopatra,

như Ichchhadhari ôm chặt viên Mani,

như đại xà bảy đầu giữ giấc mơ của Vishnu bồng bềnh trên biển sữa.

 

Con rắn mang theo hơi thở cuối cùng của em,

cất giấu nó trong cõi lặng im bí ẩn.


Anh vội vã đuổi theo sau.

Lao vào hang sâu, núi cao, rừng thiêng, vực thẳm.


Bỏ lại xác thân em nằm trơ trọi dưới nắng ấm,

bên những trảng cỏ,

xào xạc xác xơ…

________

 

Khoảng lặng

 

Giữa những khoảng lặng của thời gian…

tôi gặp em,

ta quen nhau,

say sưa trong một chiều dài đằng đẵng.

 

Có chút gì là ngọt ngào,

có chút gì là cay đắng

và chút gì là vĩnh hằng.

 

Chẳng bao giờ được ghi lại đến mai sau.

 

Giữa những khoảng lặng của thanh âm

bầy thiên nga trút bỏ đôi cánh

những vũ công chửi thề sau cánh gà, xoa bóp đôi bàn chân mỏi nhừ đau đớn.

 

Có chút gì mỏng manh,

có chút gì thô tục

và một khoảng sáng hẹp

giữa vô chừng bóng tối mênh mông.

 

Giữa những khoảng lặng của chiến trường,

vài người lính

lục tìm thuốc lá từ xác của các đồng đội đã chết.


Có chút gì tầm thường,

có chút gì bình thản.


Cho đến khi một khẩu súng cướp cò,

cho đến khi âm nhạc nổi lên,

cho đến khi ta nhớ về bộ quần áo mà mình đã trút bỏ.

 

Giữa những khoảng lặng

vào một lúc nào đó…


Em nói về các hoang mạc trần gian,

tôi kể chuyện những nụ hoa địa đàng.

 

_________

 

Thấy


Trong giấc mơ,

tôi mở cánh cửa cuối cùng.

Trong cánh cửa cuối cùng,

tôi thấy đoá hoa ly ly cắm trong lọ, trên chiếc bàn, đặt bên khung cửa sổ…

 

Trong khung cửa sổ,

tôi thấy khoảng sân-những vùng nước đọng sau cơn mưa bất chợt.

Trong vũng nước đọng,

tôi thấy bóng của chiếc lá vàng trên tán cây xanh.

 

Trong chiếc lá vàng trên tán cây xanh,

tôi thấy tia nắng từ bầu trời, xuyên qua vô số đường gân nhỏ bé.

Trong tia nắng từ bầu trời

tôi thấy những hạt bụi xoay vần, lửng lờ giữ khoảng không tĩnh lặng.

 

Trong hạt bụi xoay vần,

tôi thấy những bọt sóng của thời gian trên dòng sông vĩnh hằng tưởng chừng êm ả.

Trong bọt sóng của thời gian,

tôi thấy muôn ký ức đan kết tựa những vòng tràng hạt.

Trong ký ức đan kết,

tôi thấy vô số khoảng lặng mênh mông, khi một sát na bằng thiên thu vạn kiếp.

 

Trong khoảng lặng mênh mông,

tôi thấy từng chớp tắt mơ hồ của sinh và tử.

Trong chớp tắt mơ hồ,

tôi thấy bóng tối của giấc ngủ đang trộn vào bóng tối của vũ trụ.

 

Trong bóng tối của giấc ngủ đang trộn vào bóng tối của vũ trụ,

tôi thấy mình đi lạc giữa cơn mơ.

__________

 

Hoa hồng


Lấy hết can đảm…

ta nói xin chào,

dốc hết lòng thành…

ta vẫy tay tạm biệt.

 

Nếu may mắn

có lẽ sẽ chẳng còn gì để nuối tiếc.

 

Tựa nụ hoa nở vào ngày nắng đẹp,

khi hoàng hôn,

đã bình thản

cúi mặt úa tàn.


Nếu may mắn,

sẽ chẳng phải ngoái nhìn,

chẳng thiết hỏi han,

cũng chẳng cần một khoảnh khắc để nhớ về muôn điều đã thành dĩ vãng.

 

Chỉ thấy nắng vàng chiếu xuống giếng cạn,

rồi bụi trần lơ đãng bay lên.


Ta đã đến và ta sẽ quên.


Nếu may mắn,

hai bàn tay có lúc gặp lại nhau chắp thành lời cầu nguyện.


Hạt mầm nhỏ bé năm nào

hoá thành cổ thụ mọc giữa vườn thượng uyển.


Giữa những bụi gai

những vệt máu xa xưa

nở muôn đoá hoa hồng.

_________

 

Chôn


Tôi chôn linh hồn mình ở khu vườn sau nhà…

giữa cây trứng cá xanh tươi và luống hoa cẩm tú cầu đã úa tàn quá nửa.

 

Sau này tôi sẽ đặt ở nơi đây một cái bàn uống trà,

sau này tôi sẽ chăng ngang một sợi dây phơi quần áo,

sau này lũ trẻ con hàng xóm sẽ đào xới để chơi trận giả.

 

Nếu tình cờ tìm được linh hồn tôi,

có lẽ chúng cũng chẳng thể nào nhận ra.


Linh hồn tôi tắm trong vạt nắng buổi tà dương,

linh hồn tôi nằm dưới vũng nước mưa đục ngầu cát bụi,

linh hồn tôi được những chiếc lá vàng, vào một ngày thu tàn che phủ.

 

Linh hồn tôi…

 

bốn mùa nối tiếp nhau,

thời gian biến những tường thành, địa đạo trong trái tim thành đất bằng phẳng lặng.

 

Tôi đào cái hố ngày xưa lên

chỉ để thấy một cái bình trống rỗng.

 

Cây trứng cá đã chết lâu lăm rồi,

bụi cẩm tú cầu lại rực rỡ nở hoa…

Comments are closed.