Thơ Đoàn Huy Giao

 

 

           

trong cô đơn (bao la)

tôi có đọc

 

ghi chú

 

tôi treo một nhành xương rồng trước cửa

theo cách mẹ tôi đã làm

là để tránh

con ma xấu vào nhà

 

có nhiều điềm gở

nhiều cái chết gở ám ảnh vô tội

cho ông táo ông bình vôi

về trú dưới gốc đa

 

trong làng có đám cháy

(nhiều nhà tre pheo vách đất)

mẹ đỏ mắt     

              sầu thương  

    cái giếng làng … mùa kiệt

 

                        đau đớn nhất là

     có nhiều tiếng khóc

 

                                                nhưng !

 

cái chết mờ ám, chỉ thấy

 một người thầm… khóc

                        giữa âm u những mái đầu…

câm lặng

 

trong cô đơn (bao la)

tôi có đọc

mảnh giấy để lại trên xác người bị giết

  mắt còn mở to

 

(nhưng làm sao đọc được)

 

mấy dòng thôi

lạnh băng

(sai chính tả)

 

đó là tác phẩm dữ dằn nhất

 

                        tảng đá rắn

mày cay nghiệt quá !

                                                 

hỡi ! vũng máu oan cừu  

bầy nhặng xanh đập cánh

 vang lên thành hồn nước

 

       có mùi tanh bài ca trù diệt?  

 

tôi không tin

không tin

đôi mắt trừng trừng, rắn

     + sáng như ánh thép

sẽ tan dần vào chữ viết của tôi

                                           theo cách

  những canh bạc phù du

    lạc lối

 

khoảng sáng đó không dành cho cái chết

nó dành cho lò nung

mười ngàn độ hơn

phía sau ngực áo (sờn)     

 

          đồ ngu!

 

 

I. “khúc ngâm” hoa mỹ

 

vậy là con tàu viễn dương ngái ngủ

     thở một hơi dài, rời bến

ta chạm vào tiếng cười mỉa mi – sống sót

 

mi sẽ còn đến những đâu (trong sương mù)

    cái dạ dày bí hiểm trào sóng của mi

  là hàng họ phe nào?

 

              phơi phới playboy?

               hay lương khô 702?       

      tráo thơm tận mũi  mãnh đất

      nuôi ta… thành dũng sĩ                        

 

ngồi bên mép pháo liên quân (1858)

              ta tự châm đèn

 chập chờn nhà Rimbaud đang cà phê sáng

 trong mộng tưởng… những câu thơ lồng lên

                                         de Genouilly gật gù

       gió gắt

 

chỗ phù chú hải trình của mi, là đây  

   cái họng biển háu ăn vô độ

     mi rẽ vào

 

máu bầm  

+ các biến thể tệ hơn máu bầm

 

mi tọng đi!

 

nào đất đỏ rừng xanh

        nào gương lược yêu kiều

       những thành bại khô xương

rêu phong + nước mắt

 

amen!

amen! miphù phép.

 

            ***

 

Hỡi hồn ma “mấy dòng cay nghiệt”

ta nén thời gian vào tiếng nổ

         rất cô đơn

dội vào cơn mơ ngủ

 

anh còn nhớ?

cái chết phi lý như

                           …chiếc cầu gãy

  đổi hướng cuộc đời anh

 

anh còn nhớ không?

 

dưới tảng đá mù mị kia

là các phép rao giảng lừa đảo

từng giọt cường toan…

chúc mừng cái chết

 

“con ơi!

     mẹ lạy con… nhà mình”

   “câm miệng!”

 

   “mẹ lạy con!”

                    “câm!”

 

                                    “mẹ lạy!”

                                     “câm!”

 

con cú lạc loài gõ liên hồi thiên cổ

nóc thổ thần từng vạt sao băng

ca…âm / ca…âm / ca…âm…

 

lòng đêm… tôi, trán bạc

mẹ ơi, con mới âm u lên bảy

              cái tuổi những trưa hè không đáy

                            với chim muông.

 

                                           ***

 

Có thật là nụ hoa thầm khóc trong đêm quỷ

ám đó đã xăm mình từ bỏ những đảo lớn đảo

nhỏ của tri giác của danh hờ để an ủi tôi để

tái sinh niềm căm hận vào cơn mưa giải hạn

cho hành tinh khô cằn tôi gieo hạt

 

tôi chờ đợi gì  

hải âu ngang trời dọc nước?

hay mê lầm quả ngọt?

                                

chạm môi thơm vào tia chớp lạnh lùng kia

không phải lời yêu kiều giả biệt mà là hàng

chi viện cho những thảm họa đẻ trứng vào

bộ râu lãng tử lệch pha trong tư bản luận

 

mi nhắc lại điều gì vậy

     hỡi lối mòn thạch sùng tiếc rẻ

nơi con chim cuốc rỏ từng giọt lẻ loi

     lên cái xác lạnh (bao la)

   còn biết chờ ai đến.

 

    còn biết chờ ai?

Hoàng à!

 

trên đỉnh cao vẫy vùng

xuống tận vực sâu tủi nhục

  mình không sợ ghẻ lạnh

                        mình sợ đám đông

cúi đầu

 

        không dám… khóc.

 

   hỡi đàn bò trần trụi linh hồn ta theo về

             cọ sừng bên thành giếng

dáng nâu mùa thu ải… cùng về

đất buồn như phận người – câm lặng

quanh giọt nước ngân nga

 

 

có thật là ta đang thở khí trời chập chùng âm

sắc những xúc cảm ngoại vi ở xứ sở coi ngoại

vi là vật chứng toàn trị trái tim hèn yếu trong

đêm tốiquảng trường lính canh loa sắt lên cơn

                                                                                                tru rống

        mi mù lòa

    mi điên loạn 

                                                                                               

mi tụ bạ sình lầy yểu điệu

(cải biên)

khúc ngâm hoa mỹ  đánh lừa máy

         trợ thính trong tổng tập vệ binh bìa cứng

cái đầu nhựa mitái chế

 

                   đồ ngu!

 

II. lạc lối về

                                                                                               

Ta làm tên lạc đường lau lách tôn thờ mỗi thần nữ

tuốt gươm đề kháng đến cùng bóng ma đô thị

 

nào đâu cái nón sắt mặt trời cháy đỏ máu lưu

huỳnh câm lặng đau đớn nhìn bước đi “tàn canh”

của lịch sử nào đâu cái thẻ bài hộ mệnh lặng lẽ

chào buổi sáng mềm mại bên ly cà phê đầu hẽm…

                    một ý thơ chưa thành

                                                                                                           

lời người bạn cũ rụt rè mùi trái chín

  bên vai ta tia nắng mỏng

                                                                                                           

            lúc chia tay

 

    đứa con thanh sạch

    của suối reo

    của  sương mù lạc lối

              trên vỉa hè vô gia cư

 

hạt muối vai áo sờn một kiếp vỡ neo

    tìm về bụi sóng

 

        tiếng ai gọi ngoài xa cho sợi dây truyền kiếp  

                      neo nẻo đời tử sinh pha tạp

 

    cô tiểu thư ta thầm mơ

        trong kho sách viễn mơ, em yêu

         cái tội rong chơi ngoài rìa kinh dị giáo

       tìm câu chữ long lanh theo ngọn gió cụt đầu  

                          xô ta vào ngõ tối

 

liên khúc điên dại này dành cho ai ?

 

cho tổ tiên chữ viết của tôi

ngàn dặm

buồn

 “văn chương đã chắc đâu mà trí thân” (1)

 

   cho luống cày chân phác

 cay đắng vì bát cơm

                         lầm lì hóa đá

 

      cho đá và vầng trán nhiều nếp nhăn của đá

        tựa vào suy tưởng mênh mông

    trong đêm sao réo rắt

  

     “ này, trại chăn – mi tìm đâu ra

                         trò phán truyền ẩm ướt ”

 

cái mặt nạ – phù phép của mi

những chỉ dấu trái chiều tàn khốc

 

vầng trán kiêu ngạo mi bê tông cốt thép

chĩa họng súng mù loà từ phía tòa tháp

       uy lực đá quý

chăm chắm khạc lên

sàn đấu giá con bò đực – háu ăn

 

không phải kỳ quan cổ máy đếm tiền

mà là bóng đen những

        con số giày vò…

      vì tiền / trong ác mộng

 

  đồ ngu!

 

III. trăng xanh

 

Những tờ thơ đã viết

giấy không buồn đọc nữa

cái cốc trên bàn rỗng không

 

bạn còn nhớ dư ảnh nhàu nhĩ đó

trong quán nước gió lào… ánh thép

mình nhận thêm cho chiếc bàn Paris

mấy tràng cối hạng nặng

 

         đồ ngu!

 

chiến thắng đâu phải là…

             cái chết

              được rung lên

 

***

 

 Tôi nói tôi đã từng là tia chớp trên bộ ngực thần

nữ căng tròn giấc mộng đầu quân làm tên nghịch

tử cùng “thằng adam” quàng vai bầy thú lạc rừng

đói ăn khát uống dòng sữa tham lam chảy tràn về

      phía thần nhục dục của trăng xanh

    của cỏ non yêu tình và bếp lửa

 

        đêm phục sinh đó tôi khẽ khàng đốt lời

       nguyền bọn thừa sai gác đền

                                    cho những oan hồn đồi thịt băm siêu độ

 

mi ngấu nghiến không biết no các câu sai chính tả

trên cọc xử bắn mỗi cọc một nhân xưng thối rữa

trong các bài giáo huấn lạc thời đã nằm im trong

gỗ đá được vệ binh gà gật.

 

có thật là tôi đã truy niệm cột xử bắn mình vào

đêm u tối chập chờn ánh hỏa châu chờ sẵn ngoài

pháp trường rầm rập cơn mê vọng làm nô lệ trung

thành cho bọn săn người được xưng tụng trên các

pa nô ngổn ngang

nền văn chương thuốc nổ

 

            đồ ngu!

 

 

IV. nụ cười sắt rỉ

 

“I protect Khe Sanh” (2) 

những thiên thần được ủy nhiệm, đập cánh

ok – nã vào nhau…

   ngôn từ bộc phá như thể

   những con giống bằng đất nung mất trí

            hướng về phía mặt trời đổ gục

 

      máu và lưu huỳnh pha máu không tiếc mùa

                                                                    đâm chồi  

                in độc quyền đục ngầu trang nhất

 

  trên sàn đấu

 pháo hạng nặng

 cũng cuồng dâm như sex

 

        …phải không Dave ?

 

***

 

Nào đâu cõi non xanh lặng lẽ  

bầy nhện nước và nụ hoa không tên

  kín đáo kìm nén hương thơm

       kiều mị cho hoa phủ dụ tôi

  nụ cười mây trắng

 

bà chúa thượng ngàn trinh bạch của tôi ơi, tôi đã

từ bỏ những đô thị cũ rữa trở về đây bên túp lều

bình tâm xanh mướt Bà cai quản

ánh sáng thần cây theo tiếng vọng rất xa của

con chiến mã đem tin lành về bên bờ suối cho lễ

thánh tẩy trái tim tôi thương nát vì khói cay và nụ

cười sắt rỉ

 

tôi không cần làm phần nặng nhọc  

    của gã trồng rừng

tôi cần hạt mưa đúng mùa

tôi cần giọt nắng đúng mùa

tôi cần khai phá đúng giới  hạt, yêu mùa

trần gian sẽ nhận phần rực sáng

  

của non xanh.

 

đừng để bào tử huyền nhiệm của thi ca lai tạp vào

vườn hoa đột biến, lạc thú hoang đường của bọn

loạn thần mắt híp

tôi biết những nụ mầm theo hiệu ứng bầy đàn trồi

lên được thơ cung đình phổ màu phù phép kỹ càng

tỉa tót kỹ càng, rồi vỗ vai ra lệnh chĩa thẳng họng

súng hằn thù về phía nắng vàng đồng nội

 

                        con ơi! mẹ lạy con… nhà mình

                        đồ ngu!

con ơi! mẹ lạy con… nhà mình

đồ ngu!

 

tôi ngộp thở các định danh ngữ nghĩa khô cằn

tôi cần bay lượn như đã từng được bay lượn trong

bụi vàng kho sách bị cố tình lãng quên, cùng nhiều

bạn đường trên các châu lục màu da khuynh hướng

lồng lộng thuận chiều và trái chiều

a ha!

 

đừng bắn!

 

tôi cần đem đến cho than hồng từng trang phủ dụ

ấm áp bên bờ hoang dại đồi ngực em đôi mắt của             

          nữ thần tự do trong sương khuya

tôi chờ đợi.

 

                                                                        ***

 

Người bạn hoa râm xương xẩu của tôi ơi!

bạn là ký ức cay đắng đời tôi những đêm không                     

ngủ từng giọt nâu đen không đường mực paker

tràn hê giấy ca rô dưới ngọn đèn ma ám chăm

chắm tìm câu chữ khinh khoái

trò đuổi bắt khánh kiệt”.

 

bạn đã hát tận

“the song of the sea”

đến hơi thở cuối cùng

linh hồn bạn lênh đênh…

                                                               …chỉ còn là bọt muối

 

               thi ca và tự do: đồ ngu!

                                                  đồ ngu!

 

bạn là một phần nguyên thủy đại dương

                                                            

 

ơi bọt muối sao trời mênh mông của tôi

        chưa chịu hóa thân trên ngọn sóng

  oan trái tày đình trong đêm tối lịch sử

 

bạn đã bỏ lại mình tôi bên hàng xà cừ già nua âm

thầm rụng lá nơi góc đường Quang Trung vài hào

lẻ “đáy đĩa mùa đi nhịp hải hà”(3) kẹp trong tờ vé số

số bạt mạng còn thơm ly đen có đá (tan) buồn hiu

bên nhau bờ sông Hàn

 

(tan) buồn hiu

 

bọt muối

bọt muối

 

mi đừng cố tô màu cái chết vô vọng của bạn ta

một sắc ngây thơ đáng kính nào trước khi ta mang

đến cho trái tim thương nát dòng nhựa trinh nguyên

của thảo mộc đảo chiều

                                                                                   

phải đảo chiều

         đảo chiều

         cho đại dương tìm về cõi thế non xanh.

                                                             

                                                            ***

 

Hạt còn nằm sâu trong niềm yêu đất bị cưỡng đoạt

trước khi nó tận hiến gió ngàn cho tổ đại bàng trên

cao đường bay vô hạn

 

ta cần nhiều gùi chữ đã được thanh lọc để bón cho

cây cho ngày hối cải bản thể làm cây trước khi nó

mách bảo ta cách ăn ở theo đức hạnh mùa màng.

 

 

V. đại bàng tro bụi

 

Nầy, Mai-a (4)  

căn nhà cấp bốn của tôi

mái tôn viện trợ ba mươi chín độ C

phập phù nhịp bậc thang cố thủ kết đoàn

         bịt mắt bắt dê

 

cái đầu đá cương nghị mắt chim ưng trừng trừng

của thơ làm gì trong đêm động kinh rú rít trên toa

tàu lưu đày không được phép mang theo “Nhã ca”

nói gì đến chuyện thất tình

 

    “nguyện người hôn tôi

  bằng cái hôn của miệng người” (5)

 

thi sĩ gõ hồn ai lên ký tự như gõ trên chính nắp áo

quan tài mệnh của mình

của lịch sử tàn độc dân tộc mình

 

rủi may tùy thời

sao còn phơi nhiễm cơn mưa buồn tủi

       sang “phố Sinh Từ”

            một phát súng hay nhiều phát súng thì cũng không

có hoa hồng cho con đại bàng cô đơn săn mồi trên

đỉnh trời mà hồn thơ thì còn lang chạ đâu đó dưới

  tàn tro ghẻ lạnh

 

          “học yêu đương trong các nhà giam”.(6)

 

làm sao mi lại là tên thợ gõ điên loạn trong xưởng

đóng chỗ ngồi cho bọn đại biểu đập cánh hư vô

 

làm sao mi lại là tên đứng quầy rót lời hoa mỹ nơi ta

từng đổ bóng vào đáy mắt cô em ngả ngớn đen

ngòm khói thuốc đông Âu ngập mùi kiều hối nước

đái ngựa nhểu dài trên mặt gỗ mà sinh thời Kis cùng

tựa đầu suy ngẫm với Mao… đài.

 

                                                ***

             Hỡi nàng gỗ thiêng !

(bản năng gốc)

nếu hết lá xanh trường sơn che tấm thân kiều nữ

hoang đàng của em, thì em hãy quàng cái nịt vú

ximen cốt thép căng tròn dưới mặt trời thiêu đốt để

cảm biến bọn thị dân “mới nở ” mê lầm vì đường

cong anh minh của tạo hóa

 

sáng tạo! ô hô

một lũ mù lai nhảy chầu văn phù phép  

                                    bên dòng sông còn hằn đau chia cắt

                                                                                                                                   

cơn lũ mù loà nầy nữa, chẳng thơ mộng gì cho

Bà chủ rừng gỗ quý bao la được dàn nhạc cung đình

“rắp” như điên trên sàn diễn tai ương  lăn lóc đá mồ

côi không chỗ trú theo cách ăn rừng / chơi rừng trên

 giấy A4 và cưa thép sáng ngời lý tưởng

 

ta biết kết quả trận đấu

dành cho kẻ tiếm quyền

luật chơi hoa hồng và súng lục

 

mấy con bò hậu bối đói cỏ ăn cả giấy bút, cả đất

bazan rỉ máu cả biển cát mịn rất mộng du những

phận hèn mà nó nhân danh rơm rớm vài giọt lệ

cá rung lên ước vọng lão ngư mất biển

 

kỷ nguyên mù não chồng chất hoạn quan thở bằng

mang trên bãi tắm rất được chú còng đỏ dương mắt

ngưỡng mộ bà cụ bán khoai luộc và mực nướng hỗn

hợp dư vị đông tây

 

ok! du (you) chap chap

cho vẻ đẹp điên đầu bão tố!

 

nàng thơ lạc thời câm lặng trong tư thế đóng đinh

câu rút rụt rè “em chã ” trước hội đồng tư vấn bệnh

tâm thần phân liệt

 

đồ ngu!

                                                        “em chã”

đồ ngu!

 

thần nữ của ta ơi!

hãy uống cạn cốc cay nghiệt đã rót sẵn một lối hẹp

giọt muối lão ngư để lại trên sống lưng đồng hun

vô vàn trận thách đấu cho bữa cơm đáy sóng

 

ta treo tiếng ốc u lạc gió

     gọi linh hồn xé nát trên cột buồm, về bến

 

mùa lộng đó lão ngư không về nữa

      ta chờ ai dưới vạt mây cỏ úa

      cánh hải âu ca nhi đơn độc, hay

      tay chèo trùng khơi đơn độc ?

 

VI. tiếng rền                                                                                                               

 

Này chú chim xanh biếc trên lũy đá Hoàn Vương

  dõi về phương nam

chập chờn bóng lưu dân tra hạt

 

  không được như chim

     nhưng tâm hồn tôi đã là đôi cánh phú sa

                           cho dề lúa ma

lang thang

 

              trước khi tổ tiên tôi đến làm tổ

quanh trái cốc xanh

ngật ngầy men xiêu dạt

 

                     đắng lòng câu hát trên sừng trâu

            trữ tình và cay đắng

 

em đừng tuyệt vọng vì nụ hôn gió đỏ

      mắt sâu ba ngàn dặm của tôi   

 vang tiếng rền quy nạp trong kinh Lăng già  

                           trong Ca thương

  đẻ non vào lòng tham những đô thị xa xôi

 

        trên đỉnh trời thác ghềnh hoan lạc này

                                     mình chỉ còn mấy giây yêu tình

            vì quyền năng tối thượng

 

cho làn môi chia biệt  

 

thế cũng đủ cho ta chia niềm mãn ngộ với Henry (7)

   chiều nọ trong hầm bứa Chu Lai

     cùng mấy chú GIs bụi mù chờ gái gọi

 

ông già chịu chơi nhảy dựng lên

              quanh tửu nữ

            không một mãnh kimono

    uốn lượn… hoàn hảo và mịn

       màng mấy quả thuỷ lôi mát rượi

 

      cuộc rượt đuổi bất tuân giữa vòng vây

                                                     thuốc nổ

                                                 và sống sót

 

sao tôi lại xấu hổ tồng ngồng phơi  

   bản mặt vô thần đạo đức giả

 

 đồ ngu!

 

                                         lao lực tình yêu nước đái ngựa

    mi lên cơn xả súng

     theo lệnh cái đầu thừa sai

đông tây kết hợp!

 

tên diễu nhại ngoài biên viễn trái tim không

được ủy nhiệm của thần tự do

 

chiến công này là của ta!

mi có ngàn lần biện chứng ngàn lần hậu – hậu hiện đại

trên ngai vàng cát máu mi cũng không ngăn được dòng

nhựa âm thầm ngây ngất trên gương mặt thần đá xứ

Đông Dương

 

nhờ đá rắn ngủ mê giấc mộng tình trong đền thiêng

(giữa rừng) mà ta có được niềm hoan lạc phồn thực

chân như theo giao ước xác thịt bao dung của nhãn

giới siêu nhiên mà trí tuệ thèm khát bánh mì toàn trị

  mi vĩnh viễn chỉ làm gia nô cho trái cấm

 

ta yêu những vương quốc tàn tạ rêu xanh bằng trái

tim yếu đuối và kiêu hãnh trong chính ánh huy hoàng

lịch sử trầm kha của hồn đá trên thảm cỏ mùa xa

     đầm đìa máu lệ

 

nào đâu những dòng sông trong rừng     

                  phủ kín các giá trị tự thân

nào đâu dòng kệ tràn ánh dương khải thị cho thần

xác đá thiêng bừng bừng đường cong anh minh

cuộc phiêu lưu không ngừng nghỉ của đời tôi.[A1] 

 

                                                                        ***

 Hỡi tinh cầu lạnh căm gục đầu vào khói trắng 

  người có đất ăn lá vàng mắt

    chưa kịp ngồi trên hiên tiền kiếp

    nở nụ cười bao dung

                       đã phải nhận phiếu bầu cho sản phẩm

người ăn thịt người

 

   đức ông ngồi ru buồn lỡ nhịp trên mớ giấy hoang

   đường không chỗ trú

                                                                                                           

   đầu khăn mõ quạ cũng lý sự vạch đất

       đào củ mài củ chóc tìm cho ra

      bản chất cùng đinh

 thằng mõ được phiên chế vào giai cấp tiên phong

             đánh vần mấy lò cao theo làn điệu cải biên

       thần to thần nhỏ nằm im trong đống gạch vụn

    luận trò “em chã” với Lão Ngu

 

tôi có đọc “Liên đêm mặt trời tìm thấy”(8)

“thử về sâu lòng địa ngục”. (*)

 

tôi có đọc (sầu bi) mắt ướt

ngày về em đã là sương phụ

khép lại nụ hôn đêm chiến địa hoang tàn

     trong đáy mờ vĩ tuyến chia phôi

 

mùa xuân kiêu ngạo đó lột chiếc mặt nạ đầy sẹo

 phơi thông thống trên kỳ đài

         những thùng TNT ký gởi

        đã nạp sẵn ngòi chống tăng chi viện

 

rừng người không đầu hóa thân vào khói đen

   mỹ mãn cuộc giao tranh lẩn

   lộn không có kẻ thắng

 

   có lẽ nào trần gian

không dám khóc.

                                               

                                                ***

 

Cho tôi phủ phục trái tim hoang vắng trên những

   bậc đá cần lao đẫm máu oan cừu

         thấm vào rêu xanh

 

      sát thát!

 

         tiếng rền từng phát một

   giữ ấm trái tim tôi muối xát đè lên vai 

         làn sóng ngang trời bất khuất

 

giáo luật chất chồng hài cốt dành cho ai?

          ai đặt ra giáo luật?

 

đất nung trả lời

  ta có tuổi mụ 4000 năm

chân tay nứt nẻ

mắt mờ vàng da

thiếu ăn mất ngủ

xưa nay

có mấy đời vua tử tế (?)

tin gì gốc đa gò mối

 

đồ ngu!

 

    hãy quật lên

   đào sâu hơn nữa vào lòng đất

     những mãnh sành đói rét và

dũng khí

 

                                    mi không thấy đó sao

máu nồng và khói trắng

 

ơi bà mẹ lưng còng                   

    xa tắp   

            con đã và miếng cơm trào nước mắt

trong cái chén sành còn du dương

   bài ca đàn hồi quanh đàn chim lạc.

 

VII. tam thương

 

Hỡi kiến trúc long lanh còn sót lại mà mi

 chưa hề biết đến vẻ đẹp

 từng giọt mồ hôi ngủ yên

như hạt gạo đầu mùa

 trong nắng mai huy hoàng

 làm chứng!

 

                         hỡi  mầm sống từ tay người gieo hạt

 tủi hờn vì lũ con vô đạo

                         từng dòng nhựa biết tuổi vàng của

 cây là bóng râm suy tưởng

 đến màu xanh bao dung phía

    mặt trời ló dạng

 

                        vũ điệu!

vũ điệu sinh tồn rạo rực

trong lòng đất tràn bờ khoáng dật với trăng sao

 các đại dương / châu lục

          vầng trán thuận chiều tiềm lực

  không bao giờ cạn

 

  con mắt tối thượng được phán xét

     của Đức thượng ngàn.

 

***

 

Tam Thương à

      chiều hè ấy “con gấu bất kham ” đời em

      đứng trên ngọn núi quê nhà như một tỳ

      kheo tóc dài quán ưởng tuổi xanh dưới

      ánh mặt trời rì rào bờ xe nước

 

                             gió trên sân trường

         cỏ ấm

       tàng cây khuynh diệp vọng về

           chuyến xe thổ mộ gõ móng

                               ra phía ngoại ô mía non

       rồi lại lốc cốc quay về phố bụi

câu thơ khinh bạt – góc thơm nâu

       cơn mưa chiều bất chợt

      tình yêu giải cứu cái chết

  giải cứu

  chính cuộc tình chết ngạt của ta

  du hành trên các giải ngân hà “Tinh Huyết”. (9)

 

 

                        ***

 

Sự trở về quan yếu

 

làm sao Đức Bà không mãn nguyện cơn hứng tình

thần Nguyếch Ngoăn cho phép chú voi lực lưỡng

trên đỉnh trời lao thẳng cơn cuồng khát xuống dòng

suối bạn tình mát rượi truyền giống theo phép

thuần chủng thiên lương mách bảo của non xanh

 

những đàn thú ăn đêm ngủ ngày của Bà cũng được

mãn nguyện như cú nhảy mãn nguyện của bọn linh

 trưởng chỉ ăn lá cây thanh sạch trên ngọn cây mà

nó nhận được vị ngọt từ xa của bạn tình

 

phía ngọn gió

 

cả hương thơm bí ẩn của muôn loài theo ý muốn

từng tiết mùa cho chân dung quyến rũ không che

dấu nhụy hoa và giấc mộng tình ngây ngất của hoa

 

cả dây leo quấn chặt làm sức đo dẻo dai cho cuộc

               rượt đuổi vô tận từng hơi thở tôi dồn lên

   đỉnh trời

 

đá rắn và chim ưng

đôi bạn tình trên tận thiên hà tôi giao ước một

đêm xa cũng được dự phần vào sức mạnh dông

gió của Đức thượng ngàn.

 

VIII.  và… để làm gì?

 

Tôi đã đến nhiều vùng sinh quyển không còn trí

     nhớ mặc khải cho những mê lầm tàn tạ

nơi vầng trán huyền nhiệm miền đổ quyên năm

              cánh không nhìn thấu sương mù đá dựng

  nhưng lại là vương quốc

               của đôi phượng hoàng

       ngày ngày bay về tổ với hai con của nó

   khẽ khàng tập vỗ cánh trên mấy que khô

                            như thể hai nhà du hành tương lai

         chuẩn bị cho bầu trời mới.

 

                                                         tâm hồn tôi là đôi cánh (sầu tư)

                                vô định

            em dành  cho nụ hôn rực nóng

 trong thiên thể hoang đường của ngày về

    chia phôi.

 

        ***

 

     Hoàng à

 

   trên con thuyền còn mỗi tay chèo cô đơn

mình làm người mất trí

chèo quanh 24 chữ cái

   (một vài chữ ít dùng)

   trong khả năng liên kết điên rồ

                        còn tươi nguyên cơn ác mộng

 

  thơ chẳng biết làm gì

 

  đôi mắt (ngôn từ) mở to…

sau tiếng rền cay đắng

 

    đồ ngu!

 

                           ừ, thơ chẳng làm gì

    tặng cho cái chết nhiều giá trị hào phóng

 

nặng

rất nặng

như quả địa cầu bằng đá

(phạm lỗi)

trong cú ra chân

11 mét.

 

                                    ĐHG

 

 

(1) Nguyễn Du : Văn tế thập loại chúng sinh. (2) tên tập sách ảnh về

chiến tranh Việt Nam chụp ở Khe Sanh của Davis Doughla Duncan,

sau đó ông về Pari chụp tranh sex của Picasso. (3) thơ Nguyễn

Xuân Sanh. (4) Maiakovski thi sĩ Nga. (5) Cựu Ước – thiên Nhã Ca.

(6) Thơ Maia (7) PLAYBOY: The life and times of Henry Miller (8)Tên

tập thơ (*) và thơ Thanh Tâm Tuyền.(9) Tên tập thơ của Bích Khê.

Comments are closed.