Văn Việt: Nhà thơ Hoàng Vũ Thuật sinh năm 1945 tại Lệ Thuỷ, tỉnh Quảng Bình, hiện sống tại Đồng Hới, Quảng Bình. Ông làm thơ trước 1975, xuất hiện đậm nét với tập Những bông hoa trên cát (1979). Từ đó đến nay, Hoàng Vũ Thuật xuất bản tới 12 tập thơ, trong đó những tập có tiếng vang như Đám mây lơ lửng (2000), Tháp nghiêng (2003). Cây bút sung sức ở tuổi U 70 này còn gây được ấn tượng ở tinh thần tự đổi mới thường trực, điều khiến ông gần gụi và đồng cảm với các nhà thơ trẻ. Văn Việt xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ của nhà thơ Hoàng Vũ Thuật rút từ tập Mùi mới xuất bản tại NXB Hội Nhà Văn.
chiếc ghế bỏ trống
Nhớ nhà viết kịch Phan Xuân Hải
tấm thảm mùa hè trải bên cát mặn
khoanh từng ô
anh thường tới đây cạnh con lăn xi măng trườn ra biển
trong tiếng rú tăng tốc bụi mù chở theo đủ loại
nhọc nhằn
đôi mắt đen láy sau cốc rượu vang
vắng người năm trước
đàn chim bay qua rớt xuống tiếng kêu thảng thốt
giữa những gương mặt huyên náo
lá dương bắn ngàn mũi tên về phía anh ngồi
đã trống một chiếc ghế
thế gian này sẽ còn trống nhiều chiếc ghế
lại thừa hàng trăm chiếc ghế khác
sóng cứ ầm ào cuốn mãi lên bờ
lắm thứ người ta không dùng nữa
anh lượm và đóng gói
hy vọng sẽ được việc
rác rưởi sóng sánh vô số kỷ niệm
ở đó anh đọc được bao trang sách
tục tĩu và thánh thiện đắm say và chán chường
như cốc rượu vang đen láy
trôi xuống cổ họng
rồi nắng tắt
nặng trĩu đêm dày
sóng bận rộn cuộc tình muôn thuở
ngôi sao vụt sáng nỗi thèm khát
anh nghe cuộc đời cựa quậy
chỗ chiếc ghế bỏ trống.
Biển Nhật Lệ, 16/7/2010
trước nhà thờ Đức Bà Paris
đàn chim không biết sợ hãi
chúng sà xuống hồn nhiên
giữa lòng bàn tay
ăn mẩu bánh mì
hình như không biết tôi đến từ xứ sở mà chim
là đặc sản
ở đó loài chim bị chém ngang tiếng hót
vặt trụi lông
thiêu trên bếp than rừng rực
ở đó chim không có quyền bay vào trời rộng
bơi giữa hồ xanh trong
chim chỉ biết mua vui yến tiệc
hai mươi tám vị tông đồ ngự trên tường cao
hai mươi tám cánh thiên thần
trắng muốt
tôi là thằng gù Quasimođo
đơn độc
kéo hồi chuông
hỡi những hồn oan bé nhỏ bây giờ nơi đâu.
Paris, 3/1/2011
bóng và anh
anh ôm bóng anh hằng đêm
hà hơi lên tóc lên trán hà hơi vào mắt vào môi
hà hơi xuống ngực
hà hơi
bóng biết nói biết đùa bỡn biết tự bảo vệ
đôi khi vượt qua giới hạn
anh yêu bóng anh như yêu người đàn bà
vừa thánh thiện vừa ác quỷ
nửa ấm áp nửa lạnh lùng
anh lang thang cùng bóng qua sa mạc đỏ
qua biển cả phù du
những thành quách màu huyết dụ
những đền đài vàng au
bóng
sứ giả của mây và gió
chú chim sẻ cậu sóc nhỏ con mèo con
nhảy loi choi trên xanh
chui vào vạt áo
tất tần tật
anh dìu bóng lên ngọn núi chọc trời
ôi nhừ đôi chân bại cả cánh tay
không thể làm gối không thể giúp anh
mỗi khi mỏi mệt
không hát nổi bài hát ngày xưa
bóng sẽ rơi xuống mất
thôi ngủ đây
bóng
anh vẽ bóng trên mặt kính mờ sương
rồi dấu mình sau gáy chơi trò ú tim
mọi cử chỉ mọi việc làm mọi ham muốn
mọi buồn đau
bóng đều tường tận
là người hiểu anh không ngoài ai ra
nhưng bóng vội nhòa
làm sao tìm lại
một giờ bóng giận dỗi bỏ đi chẳng muốn gặp
anh thành cái xác
sớm mai thức dậy anh thấy mình đã khác
mình là bóng
hay bóng là mình
không biết.
2/12/2010
trở về
ngôi nhà lỗ hổng không đáy
mỗi khi trở về
từng bước từng bước
âm thầm và
nặng
bóng mất hút trên thế gian này
thắp một ngọn đèn
loãng tối
thắp hai ngọn đèn
đục tối
thắp năm ngọn đèn
câm tối
thắp chín ngọn đèn
đặc tối
sáng ra
tự kéo mình khỏi giấc mê
hòn đá lưu đày
mở những nắp cống
ngạo nghễ bước ra khỏi miệng vực
đi.
31/5/2011
Theo tập Mùi