Thơ Hoàn Nguyễn

NHÀ KHÔNG CÓ ĐÀN ÔNG

 

nhà không có đàn ông

điện nước hỏng

đóng cái đinh trên tường

lóng ngóng

 

bữa cơm chiều vắng bóng

không rượu

không bia

không bàn không ghế

một tô cơm nguội xúc vội bằng thìa

 

nhà không có đàn ông

cửa im lìm đóng

một lỗ tò vò nhìn ra

tối chong đèn sợ ma

trên tường ghi số 113!?

 

nhà không có đàn ông

mưa dông

ôm con co ro

đêm trắng

 

nhà không có đàn ông

không nhớ ngày nhớ tháng

mỗi bước đi về chân nhẫm dấu chân

chông chênh lạc lõng dòng đời

 

nhà không có đàn ông

gương soi chẳng thấy mặt người

 

                   2-9-2014

 

 

LẲNG LƠ THỊ MẦU


“Ra đấy ăn hôi cỗ Mầu”
Chiếu làng đã trải tranh nhau mà ngồi
Ra đấy mà gặm lộc chồi
Kéo tơ rút ruột bòn nơi cát lầm

 

Quan nha chốn ấy gian thâm
Vét vơ trên nỗi nhọc nhằn người ta
Ra mà khoác lác, ba hoa
Í ơi một đám bắc loa đến giời

 

Í này cụ
í quan ơi
Váy đào em hé lí lơi cụ nhòm
Rằng ngon! Trắng nõn trắng nòn!
Khảo tra cái cớ ai còn lạ chi

 

Cụ ăn đi
cụ xơi đi
Không tham danh lợi lấy gì mà no?

 

Rõ phường một đám mặt mo
Lẳng lơ Mầu thị trát tro mặt đời.

 

 

TRONG THƠ EM

CHÚNG MÌNH YÊU NHAU

 

Trong thơ em anh không có tuổi
trong tình anh em vốn dại khờ
Anh như trăng soi
trang trang hồng ánh mặt trời

 

Anh là gió là mây 
hòa vào thơ hòa vào trang viết
tim thơ rung
mến thương tha thiết
không rượu
không trà 
mà em say

 

Phải anh là hoa lá cỏ cây
là bản tình ca
ru em yên giấc…
khăn mềm
dịu dàng lau nước mắt
mặt trời anh lên
em giấu tim này

 

Người đàn bà trong thơ
mê say
Người đàn ông trong thơ 
không tuổi
nép vào 
khát khao đắm đuối
nông nổi yêu như thuở ban đầu…

 

Trong thơ em 
chúng mình yêu nhau!

 


THẬT KHÔNG MÙA CỞI ÁO



Xuân thiếu nữ bung biêng
mùa con gái ửng ngày nức hương
cơn lốc vấn vương cuộc tình rạo rực
chộn rộn tràn căng
du dương say thiên đường ngõ lạc
vướng dây mê cuồng cuồng quấn chặt
ướt rượt
tay cởi áo vén mùa

 

châng lâng trao ngây thơ 
rực rực ngày sang sông chim sáo
hiến dâng mùa hoa gạo
nào ngày sau hư ảo 
nào ngày mai lỡ lầm 
hai vai mùa khôn dại âm thầm
sớm cười chiều lướt thướt
đời hoa không nảy mùa sau được
trở mình,
mùa thay mùa ngái ngốt
lá khô buồn xanh đâu trọn hồn cây
say buổi ngất ngây
đêm đã rồi giông bão
ngã ngang mùa hoa gạo

 

rấm rứt 
rấm rứt nổi trôi dòng nước lỡ
ánh nhìn ngày đấy có còn xanh
vãn mơ vành trăng ấy mong manh
thật không… 
thật không mùa cởi áo!?

 

 

SAO MÀ DẠI THẾ

 

Nhớ ngày còn trong bụng mẹ
Em viết bài thơ rất hay
Bài thơ xanh xanh màu lá
Trao anh giữ lấy mai ngày

 

Lúc ấy sao anh dại thế
Ngại ngùng chẳng dám cầm tay
Lúc ấy sao khờ khạo thế
Cau trầu sao chẳng… sang ngay?

 

Giá biết… anh cầm cành lá
Đem khoe với mẹ, với cha
Trầu rượu đội sang một lễ
Thì chừ cây đã đơm hoa…!

 

 

MÙA THIẾU NỮ


Chạm ánh nhìn
đắm anh lồng ngực 
ấm em 
biển khát ôm chực mùa bão nổi 
lấn bấn tim
lấn bấn tay tìm 
bồng bồng cánh môi ngọt lịm 
bung nút thắt sững sờ ngây dại 
núi khát mùa mơ gieo hạt
hát lời cuống quýt xô bờ
sóng vờn sóng nuốt nhau 
gió cuồng say ngây ngất 
môi mềm môi nghẹt lối đi về 
tan tán vào nhau qua hết một mùa mê 
khe khẽ trôi
trôi qua mùa thiếu nữ…

 

 

CÃI

 

Ơ hay 
phạt vạ cái gì
vén mành 
các cụ cũng thì 
gấp năm…

 

ai hay 
chỗ các vị nằm
còn dơ 
mấy vạn mấy trăm 
í à ?

 

mặc ai
Mầu cứ la đà
chính chuyên 
chết cũng ra ma 
ngoài đồng…

 

che mình
các cụ chẳng xong
yếm đào
Mầu hé chắc không chui vào ?

 

ới a 
châu chấu cào cào
chiếu làng đã trải
cụ nào
dám không ???

13 – 9 -2015

 

 

       NGÔI NHÀ TAY ÁO

 

Yêu dấu gửi vào đêm

nỗi nhớ mùa thu ấy

rung rinh khát khao bừng dậy

dấu vào ngăn cuối trái tim

 

Thơ khe khẽ hát lên

hờn giận vu vơ gió nổi

bức thư tình bằng thơ xé vội

bâng khuâng

ảo giác

khạo khờ…

 

Đông sang

con tim khép hờ

lặng lẽ bước nào mách bảo

giam mình trong ngôi nhà tay áo

yêu mền

gục ngã niềm tin…

 

Thả lên trời những rát bỏng lặng im

trả lại những đêm buốt nhói

vui chưa một lần kịp nói

xa rồi…

sáu-tám- lục bát ơi!!!

 

Bấy nhiêu buồn

Chăn quấn đơn côi

nhớ lồng trời anh khép lại

xin lấy một tia chớp vội

rách nát đa mang

rách nát  si tình…

 

Thoát ngẩn ngơ thương nhớ về anh

em- một người không biết khóc

nhà rung lên tiếng nấc…

trả cô đơn lại vốn là mình…

 

                     11/12/2014

 

 

CHIA VƠI NỖI BUỒN
 

Nếu buồn 
chia nửa sang em 
Để lòng vơi bớt ưu phiền nhé anh!

 

Cuộc đời 
mưa 
nắng 
bấp bênh
Lo toan duyên nợ
chông chênh phận người

 

Bao nhiêu bão tố bên trời
Trôi theo năm tháng xa vời niềm đau

Buồn thì hãy sẻ sang nhau
Trái tim ôm ấp nhiệm màu

trái tim 
 

Thôi nào
Anh hãy cười lên
Cho buồn tan với nhớ quên

Cõi người

 

 

THỊ MẦU 

 

Tiếc làm chi

Nhắc làm chi?

Bởi nay mình chẳng

là gì của nhau

Thời gian xóa hết thương đau

Người xưa cũng chỉ

thẳm sâu nhạt nhòa

 

Vùi sâu ký ức ngày qua

Cơn mưa đã tạnh

mượt mà lá xanh

Trái tim vẫn đập mong manh

Đong đưa mắt liếc

chuyện tình vẫn mơ

 

Thị Mầu dẫu tính lẳng lơ

Với người

đành để giấc mơ ngủ dài

Câu kinh tay chắp mặc ai

Hoàn nguyên tạ

lỗi trả người là xong!

Trả đời một khối sầu đong

Trả người

một bối bòng bong nát nhàu

 

Trả đời chiếc áo Thị Mầu

Trả người nguyên vẹn

những câu nghiệt tình…

 

Hoàn nguyên về với bóng mình

Mắt đưa vẫn liếc

chuyện tình vẫn mơ

Để lòng trải với vần thơ

Miệt mài năm tháng… bóng mờ tìm xa…

 

Thân Mầu dù có cách xa

Tiếng chuông còn đọng… đời ta Thị Mầu…!

 

 

 

 

 

Comments are closed.