THƠ KAI HOÀNG

-Ngày sinh: 14.08
-Công tác: Tp. Bà Rịa
-Đã cộng tác thơ cho: Tiền Vệ, Da Màu, Hội Nhà văn VN, Hội Nhà văn Tp.HCM, Văn chương việt, Bông tràm, Văn Đàn Việt, Văn tuyển, Hương Quê Nhà, Báo Văn Nghệ BRVT, …
-In chung: Tản văn Yêu thương là định mệnh

 

Kai HoangRơi ra từ đêm

trên bức tường ý nghĩ
những tính toan nhập nhằng mới cũ
lướt nhanh một âm mưu chợt cạn trên não bộ thời gian
nhặt cơn mộng du đi tìm Nữ thần mặt trời
trong những buổi đêm đang gõ từng canh bạc số phận
mụ mị thông gian tưởng tượng
bất chấp mọi cản ngăn khởi sinh

đêm mở mắt màu đen nhắm mắt màu đen
ruồng bỏ tồn tại ngày
chiếm hữu nền trời độc tôn

khèo từng ngôi sao hình tròn
bàn tay quỹ đạo chơi trò carom ẩn dụ
ngực đêm gầy
hơi thở đám mây mềm lũn
cư ngụ nơi hốc mắt mùa chật chội

từ tường thành đức tin
siêu âm hoài nghi dội lại tần số không rõ nét
bầy dơi gục ngủ
treo ngược giấc mơ không có mặt trời

27.12.2014

 

 

Di cảo tháng chạp

 

em lội qua những đầm lầy ngôn ngữ
khoác lên từng con chữ bộ đồng phục đen
trong bóng tối niềm hân hoan run lẩy bẩy
mùa đông bỗng đánh tráo linh hồn của một chiếc lá còn sót lại cuối mùa
hơi thở em cũng mang hình elip

bài thơ góp nhặt từ tư duy phúng dụ
tuột ra khỏi một cơn váng vất buồn
em nhặt lấy cơ thể mình bên một thung lũng chữ
những kỷ niệm tứa máu trên gân tay

nhìn qua ô cửa mặt trời
tháng mười hai lúng túng gọi tên mình như tháng chạp
anh thả trôi một giọt lóng lánh nắng
âm bản ngày hóa di cảo mùa đông

đốm mây về kéo theo cơn bất trị
cuộc ngày em quên mua vé khứ hồi

anh mót lại tiếng nói mình giữa áp thấp mùa
thản nhiên gọi phiên bản em từ những đêm dài giông bão


21.12.2014

 

 

Lưu trú đêm

 

Anh gọi bóng tối

vẽ gương mặt mình bằng những tiếng ve đêm

để phác họa cho những dị ảnh mơ hồ

 

hôm qua tháng chạp rơi nghiêng

nỗi buồn anh chới với

tiếng kèn saxophone phát ra từ lồng ngực

réo rắt một khúc ca cuối mùa

rệ rạc

 

anh bần thần chôn tiếng thời gian vừa thở

như con ốc chôn mình giữa biển khơi

mùa thương cuối cùng

những giọt mưa cũng đắng mình trên lá

 

đêm hắt hơi đầy tinh tú

lẩm bẩm vài câu nói vô thường

nỗi cô đơn thơm như hoa lài vừa nở muộn

 

đắm mình bên những dấu đêm mù tịnh

như đắm cơn ngái ngủ

đôi mắt có thể mở toang một giấc chiêm bao trắng

hồn nhiên tìm về những đêm đêm

lưu trú

 

18.12.2014

 

 

Có nói gì thì cũng đã chia tay

 

Có nói gì thì cũng đã chia tay

cơn đau nhỏ nằm yên quên tiếng khóc

bước chân đi lãng du khắp các ngõ

tìm một cái siết tay

 

anh lục tung những giấc mơ bí mật

một ước muốn khẽ rũ rượi qua đời

trên bày tay thoảng mùi trinh trắng cũ

ngày lõa thể cơn mê

 

làm sao vá víu một cơn giông?

khi niềm tin bỏ rơi miền gió thổi

buổi chiều lóng ngóng niêm phong một tiếng nói

cay đắng chực trào lên dấu môi

 

có nói gì thì cũng đã chia tay

hai lữ khách

chênh choang nhìn về ngày tháng lạ

 

18.12.2014

 

 

Hoài vọng

 

Từ lâu anh chỉ tin vào những giấc mơ ẩn dụ

như mùa đông yêu những que diêm

lấp lánh trong những đêm buồn như cổ tích

tiếng cười cũng kẹt giữa đám đông

 

ở một nơi anh chùn chân trước những ngõ cụt

ký ức xôn xao

cơn đau dè dặt

nhặt nhạnh từng mảnh vỡ ghép thành gương mặt em

 

em bước ra ngoài ánh sáng

cởi từng lớp cô đơn đã mặc đêm qua

cởi từng cơn bĩ cực mượn từ năm tháng

rưng rức nụ cười

 

anh với tay chạm lấy thiên hà

vũ trụ nguyên sơ hát một đoạn intro cũ

em thả nỗi quên từ tàn tích nhớ

trắng ngập vùng áng tóc đang cưu mang

 

bên cửa sổ trong hẻm phố thênh thang

anh hoài vọng

một bầy sếu trắng về che những thinh lặng

bủa vây

 

18.12.2014

 

 

Mùa đông xưng tụng

 

Từng ngón tay đồng lõa
xé khúc hát tử nạn vừa rụng trên ngực trời
thành hai nửa
nửa phần dành em hát câm

câu ca tê dại cấu cứa da thịt anh nhưng nhức
nốt thăng chơi trò đánh đố
giấu nhẹm nửa khúc ca anh
ngày sùng bái khóa sol
ngân nga luận điệu của một khúc hát trắng

piano nằm ngửa nghe mùa đông chết yểu
nỗi nhớ bất chợt ra đời
bằng phôi sinh của cơn đồng sàn dị mộng
tháng mười hai vong thân gục bên mộ dã quỳ
bàn tay nở ra màu xác nắng

đôi môi tật nguyền ngồi thiền trên quỹ đạo đức tin
những hoang hải mọc mầm nơi hẹn thề cằn cỗi
tiếng nói em trần truồng chỗ nông chỗ nổi
ký ức ám khói bất ngờ phục sinh
em tưới mình bằng lời hát vô ngôn cũng không che được mùi thành thật

nỗi đau âm ẩm giấu mình
em gieo vần qua những câu kinh thánh
mùa đông vuột khỏi em
lần theo dấu vết của một xớ đàn rung rung xưng tụng

19.12.2014

Comments are closed.