Văn Việt: Lê Anh Hoài viết truyện dài, truyện ngắn, tiểu thuyết, viết phê bình, làm nghệ thuật trình diễn và làm thơ
Tất cả với tuyên ngôn: “Bản chất của sáng tạo là làm ra cái mới, thế thì phải bứt phá, phải liều”. Quả thật, Lê Anh Hoài đã bứt phá, đã liều, đã dấn thân vào cuộc thử sức với nghệ thuật đương đại và đã hơn một lần vượt qua thử thách do chính mình đặt ra.
Sáng chủ nhật 2/11/2014, Lê Anh Hoài tổ chức ra mắt tập truyện ngắn Trinh nữ Ma-nơ-canh vừa mới ra lò (NXB Trẻ) và tập thơ Mảnh, Mảnh, Mảnh – thơ đa ngữ (NXB Văn học).
Những người tham dự cuộc ra mắt này là những người trẻ. Nếu có vài người đứng tuổi (như nhà thơ Inrasara- người dẫn chuyện chẳng hạn) thì chắc chắn họ vẫn còn một tâm hồn rất trẻ. Chỉ người trẻ mới có đủ sức lực, tâm trí và cảm hứng tham dự, chia sẻ với cuộc chơi đầy đam mê của Lê Anh Hoài: Khát khao/bước/ngoài giới hạn/ngoảnh lại nhìn/đám đông ném đá.
Tại sao lại là Mảnh, mảnh, mảnh? Bởi vì: “Có hàng ngàn người đã gặp tôi, còn lưu lại/những mảnh của tôi trong ký ức họ/thỉnh thoảng tôi gặp một trong số họ, những-/người-lưu–mảnh –tôi/tôi nhận ra họ cũng là những mảnh mảnh mảnh/mà tôi thu lượm được…”
Tại sao lại là đa ngữ? Bởi vì: “Tôi hình dung, mỗi ngôn ngữ là một thế giới, trong đó, từng thứ trong vạn vật và muôn loài với những dạng thể không hề giống chính nó tại thế-giới-ngôn-ngữ khác. Dĩ nhiên, với điều kiện trong ngôn ngữ ấy, nó có được một vị trí…Tôi mong muốn thơ mình-vốn được viết bằng tiếng mẹ đẻ của tôi, tiếng người kinh- được sống trong những thế giới ngôn ngữ khác…”
Nhưng, đó là những ngôn ngữ nào vậy? Đó là tiếng của dân tộc Lô lô, dân tộc Khmer, dân tộc K’Ho và chữ Nôm. Vì sao không là những ngôn ngữ đang được hàng triệu, thậm chí hàng tỉ người sử dụng. Bởi vì: “Mọi thứ ngôn ngữ đều bình đẳng. Vậy tại sao không tìm đến những cộng đồng ở gần mình nhất? Hơn nữa, tại sao phải góp thêm một ngọn gió cho cơn bão xuất phát từ những cộng đồng lớn, đang hàng ngày hàng giờ tàn phá, đè bẹp những cộng đồng nhỏ- không loại trừ các vấn đề về văn hóa và ngôn ngữ?
Đó là lời đối thoại với bạn đọc. Đó cũng là lời độc thoại của nhà thơ Lê Anh Hoài – người luôn “chú tâm đến niềm thích thú tinh thần”.
Nhân sự kiện này, Văn Việt trân trọng giới thiệu một số bài thơ rút từ tập Mảnh mảnh mảnh – một tập thơ được trình bày công phu và đẹp hiếm thấy trên giá sách hôm nay.
bấp bênh
sống
thoát
đối diện
những niềm vui bị cài đặt nỗi buồn
hạnh phúc
BẪY
khát khao
bước
ngoài giới hạn
ngoảnh lại nhìn
đám đông ném đá.
Không tiếng
khuya
thơ tôi như ý nghĩ của người điên
những con chim đêm bay qua
không tiếng
những ánh trăng suông tỏa không tiếng
những ký ức em không tiếng
khuya
tình tôi cũ quá mất rồi
tất cả cùng nhau đi khỏi
như ánh sáng rủ nhau đi vào lúc
tàn ngày
khuya
trả thù tôi bằng sự nín câm
và từ chối ru tôi ngủ
tôi bật đèn hòng xoá đêm
chợt nghe những gì vỡ khẽ.
Lời
Chẳng có gì phải nói
vì tất cả đã thấu hết rồi
ta và em đã cùng nhau đi hết núi hết đồi hết sông hết suối
yêu nhau đến tận cùng thớ thịt chốt điểm thần kinh
môi miệng tay chân trước sau trên dưới
hành hạ nhau bằng những miếng đòn hiểm ác bởi những người yêu nhau mới biết hết những huyệt chết của nhau
rồi ta lại thương em như thể thương mình
sẵn sàng cắt tai khoét mắt chặt tay để đổi cho em hạnh phúc.
Chỉ có ta và em dẫn nhau đi trên con đường không người đồng cảm
Người đi qua không nhìn thấy chúng ta như thể chúng ta chỉ là một bóng nước phản chiếu
Chúng ta nhìn nhau thấu tận tim không nói
Chúng ta giết nhau bằng những cái hôn xuyên thấu tới đầu ngón tay, tới những đầu ngón chân, những đầu mút thần kinh,
chúng ta yêu nhau bằng những lời sắc hơn dao, độc hơn thuốc trục thai, nhằm huỷ hoại những gì ta đã xây nên
bằng cảm thức thiêng liêng chỉ vì nay ta sợ chúng
Tất cả đã lỡ thì
như một trái cây lạc mùa không có giá trong chợ
Lời chỉ là những gì sau này chúng ta sẽ nói
sau khi qua kiếp nạn này.
Cá
Những cảm thức dập dồn như sóng
anh thấy mình như cá lặn xuống đáy sâu
Chúng mình đã khát khao ánh sáng
và đã cùng nhau nhảy vọt lên bờ
nắng thiêu chúng ta đến tan thành nước
nắng đẹp tuyệt vời nắng như ảo giác
ta chảy tan rồi ta chết mất thôi.
Làn nước lạnh u buồn
ta chết chìm trong làn nước tối
để lại khát khao trần mình trên bãi
nướng xác và hồn mình dưới nắng vàng
tan chảy lung linh giọt mình nguyên chất
tan chảy thành hơi bay vào cõi mất.
tan chảy tan chảy tan chảy tan chảy!
tan chảy tan chảy tan chảy tan chảy!
Mảnh mảnh mảnh
Vì một ngày mới đã đến mà ngày cũ chưa qua
Vì một chuỗi ngày trước đó vẫn còn sống từng mảnh từng mảnh
Tôi đã sống? Quả thật đã sống hàng chục năm?
Có hàng ngàn người đã gặp tôi, còn lưu lại những mảnh của tôi trong ký ức họ?
Thỉnh thoảng tôi gặp một trong số họ, những người lưu – mảnh – tôi
Tôi nhận ra họ cũng là những mảnh mảnh mảnh mà tôi thu lượm được.
mảnh mảnh mảnh
mảnh mảnh
mảnh
mảnh
Những gì trong đầu tôi liệu có phải là thật?
Một sớm sương dày tầm nhìn ba mét
Một chiều gió chuyển lùa qua lục địa
Những khuôn mặt người những cười những khóc những ôm ấp những đê mê những lạnh lùng những huỵch toẹt những dãi dớt cứt đái
Hay tôi đã chết hồi nào khi tàu điện chạy qua đầu ngõ lúc tôi mặc chiếc áo đỏ mới toanh?
Những gì tôi ăn uống cầm nắm từ một thế giới khác đến?
Nhưng sao cha tôi già đi già đi già đi cuộc đời của cha đang để ở đâu?
Mẹ tôi đưa ra cuốn sổ y bạ bệnh tim bệnh huyết áp mắt đục tai ù tê cơ chỉ số mỡ đường thăng giáng trang đầu là ảnh mẹ tươi cười đẹp đẽ ờ hồi đó cách đây 10 năm
Con trai tôi đá bóng hò hét môi trên lún phún đừng động vào con kệ con tôi vẫn nhớ cái bô nó dùng năm lên một. Con gái chải đầu soi gương tung nhảy quay tròn tôi thở dài mười năm nữa.
Tôi ngồi đây nghĩ những chữ viết ra hàng ngày như châu chấu như cào cào như chuồn chuồn bay lơ lửng
Những cơm ăn nước uống bụi hít những chuông rung email chat chit hẹn hò nhăn nhó phóng xe trên phố còi đâm phanh rít
Nhân vật của tôi chiếm chỗ não thùy sống cùng tôi mưu sinh toan tính kết bạn làm tình
Những màu sắc bóng hình âm thanh cuộc đời như installation, như video art
Trò chơi
lời ta nói với nhau phục trang sắc màu diêm dúa tiệc đêm
lời ta phấn son đi hội chào hỏi quảng giao
lời ta láo nháo du côn lách luồn phố giờ cao điểm
lời ta chim tránh đạn người đời
ánh mắt ta nhìn nhau làm xiếc trên dây
nín thở thót tim đứt dây thần kinh mặt cười bình thản
ánh mắt phi dao quanh người
đùa với cái đau làm trò giữa chợ
bàn tay câm
hơi ấm thoảng qua
trực giác câm
ảo hình, ảo thanh, ảo tượng
vừa xong hay từ kiếp trước
như trẻ con chơi bác sĩ bệnh nhân
ta trốn nhau và cùng nhau trốn đám đông
ta trốn chính mình lạc mất chính mình
nấp sau trò chơi
nấp sau lòng mình
nấp sau cười cợt thấy mình đang mất
Nhu cầu
một giấc mơ vườn cây giữa sa mạc của
những con đường nhựa
một giấc mơ nụ hôn giữa tiếng
rú gầm của những động cơ
người lạc nhau
trong một rừng quan hệ
những quan hệ nhiều
như những chỉ tay
những quan hệ nhiều
như những nếp nhăn trên mặt
những mặt người lỳ như card visit
chúng mình bơi tìm nhau
giữa biển nhu cầu
ta phải gạt nhu cầu ra để tiến lên
trong nước
ta phải phun phì phì nhu cầu ra
không thì chết ngạt
trên bờ, những nhu cầu dồn nêm như
người trên xe buýt dồn nêm trước đèn
đỏ nghẹn ngào.
tôi – em bội thực nhau
những nhu cầu vẫn đổi thay như
kim đồng hồ lắc rắc.