Thơ Lê Trinh

Với chai rượu trên tay

 

Với chai rượu trên tay

nghe

        mùa thu rống trong cái đại sảnh

thấy

       đàn bò đi xuyên qua kẽ lá, phía xa

dòng sông chầm chậm cháy

khói những đám mây

bày lại trò thơ dại

cúi xuống và ướm thử

một bước chân trên lá giòn tan

cái bóng chênh vênh đổ dọc sườn đồi

đang rời bỏ một xác thân nhàm chán.

 

Buồn

 

Buồn như đống lá bị đốt cháy dở bởi tụi dân chơi miền núi

run rẩy nghe lời kinh của thiên nhiên.

 

Buồn như khúc nhạc không thể nào tắt được.

 

Như giám ngục huênh hoang đến đều đặn cả bốn mùa

chiếm một góc dò xem mình có thể còn chịu được

với những trò nó ngẫu nhiên bày đặt, buộc phải chơi

mà không có thưởng vài đóa huệ, đóa hồng

không số nhà để gửi một dòng tin:

Y. anh đang nằm ốm nặng

trong ngôi làng chỉ có mỗi lang băm, thôi!

còn chỉ biết tự chôn mình trong câm lặng.

 

Họa mi trốn thoát

 

Ôi em yêu! của những ngày xa thẳm

đêm nay hết rượu anh cầm lại cây đàn

vặn dây, hát lên bản tình ca tan nát:

Ôi em yêu

vì sao chúng ta đã cất lên cùng một âm điệu

rồi lại xa dần trong một bản nhạc.

 

Vì sao cũng cùng một cách mà anh phải

khổ đau lâu hơn những con người khác.

 

Em không ngừng bỏ anh

em không ngừng góp phần thay đổi

số phận của anh bây giờ, anh còn thấy rõ

ngay giữa những bức tường

con họa mi trốn thoát

sau lưng vầng trăng xanh.

 

Nhật ký

 

Những tháng năm không điểm nhấn nào đáng kể

một công việc bình thường vừa trang trải cho mình

với bộ đồ cũ đi về trên một phố

xưa bé hạt mầm giờ trở thành đại thụ

chào những gương mặt quen vẫn như luôn đã hẹn

để không làm mất đi cảm giác êm đềm.

Trở về với phòng trọ rẻ tiền nằm sâu trong hành lang tăm tối

trở về với những đêm mà tâm hồn mi cô độc mong manh

phải gánh chịu sức nặng của ngôn ngữ tràn về

xây dựng lên những làng mạc văn bản khao khát lung linh

như chòm sao Sirius luôn phấn đấu tiến lên

đứng đầu trong tầm nhìn sâu thẳm của con người.

 

Ở quán caffe Yêu

 

Anh sẽ giả đò làm đổ nước, em xinh

để được em chạy đến bàn anh lau dọn

để được em đứng gần anh hơn, lung linh hơn nữa.

Để anh được thấy những đường gân mùa xuân của em

đong đưa như thể một khúc nhạc diệu kì.

Để anh được nhìn sâu vào trong mắt em

như thể nhìn sâu vào vũ trụ trong đêm tĩnh lặng

tưởng tượng nó như một giỏ táo chín dậy mùi thơm

chảy rỉ ra những tiếng chim của tình yêu ngọt lịm.

Từ đôi hông em mở ra những trang hoang dại miên man.

Từ biển của em khâu những con sóng lại thành tấm nệm

trải ra giữa một hư vô lồng lộng.

Và trên đôi chân chuyển động qua lại của em

anh mơ cùng đôi chân anh nhập vào làm một

mình cùng hướng về một ngôi nhà xinh đẹp.

 

Đám rước

 

Tôi đi

đám rước ồn ào và vô tận

qua các miền, qua các đền thờ

những gương mặt đổi thay

những cỏ cây xanh rồi tàn úa

những con thú miệt mài săn đuổi suốt đêm ngày.

 

Trái tim tôi – cây đàn rung lên chưa bao giờ ngừng nghỉ

khi biên giới chờ tôi còn xa phía biển, phía mây

những giấc mơ chạm mặt sao trời

những giấc mơ chạm mặt đáy sâu.

 

Những âu lo của kiếp này

những nỗi đau, thất vọng

niềm vui to lớn

xuyên suốt con đường trong đám rước này.

 

Ngợi ca sáng tạo

 

Nếu em là quà tặng của trầm tư

thì chắc hẳn là đóa hoa thô mộc

nhưng hương hoa thơm đến vĩnh hằng.

Để những kẻ cùng loài truyền đi

đến những kẻ khác loài tiếp nhận.

Để chúng ta còn chút gì dấu vết

trong cuốn sổ bạo tàn của tạo hóa bất công.

 

L.Tr

Comments are closed.