Thơ Lê Minh Hà

Leminhha

Ngày chưa chiến

Và khi tiếng chim rất xanh rất xanh vang giữa bầu trời nắng vàng thật vàng
Ta biết đó là bình yên bình yên
Là hòa bình thật sự

Mỗi buổi sáng đứa trẻ chúng ta sinh ra tin cậy đặt bàn tay bé bỏng vào tay ta hớn hở dắt mẹ tới trường
Mỗi buổi sáng người đàn ông của người đàn bà đi tới nơi làm việc
Mỗi buổi chiều người đàn bà của người đàn ông bận bịu cơm nước
Chờ con chờ chồng
Mỗi buổi tối dưới những ngọn đèn ở trong mỗi phòng
Này vợ này chồng này con này bè bạn
Chúng ta nói rồi cười với nhau về những ngày đã qua bất hạnh
Chúng ta nói với nhau công việc ngày mai
Chúng ta không nói nhiều về tương lai
Tương lai không khó hình dung
Tương lai của chúng ta là những ngày mai ngày mai ngày mai như hôm nay kế tiếp
Ta biết đó là bình yên bình yên bình yên
Dẫu vô cùng nhỏ nhặt
Ta biết đó là hạnh phúc hạnh phúc hạnh phúc
Chỉ có trong hòa bình hòa bình thật sự hòa bình chúng ta cần

Ở rất xa chúng ta ở rất gần chúng ta có những đứa trẻ không còn gì trong kí ức về một ngày bình yên đã sống
Chỉ có có cơn ngứa ở cẳng chân vừa bị bom phạt bị cắt cụt bị quăng bỏ run rẩy trong không gian
Ở rất xa chúng ta ở rất gần chúng ta có một kẻ độc tài vừa tuyên bố sẽ vì những người nói tiếng nói của dân tộc mình sống ở một quốc gia khác
Ở rất xa chúng ta ở trong chúng ta là Tổ Quốc
Sóng biển quê hương dội mãi không về
Có những đường biên rạch vào nước
Vô hình không vô hình vô hình

Không

Ta lại như đứa trẻ con là chính ta một thời chiến tranh
Hô khẩu hiệu hát đồng ca đọc thơ căm thù tổng thống của một quốc gia khác
Đêm giường lạ tự dưng mất ngủ
Hoang mang nhớ phố nhớ nhà
Ta lại như đứa trẻ không quen ở một đất nước tự dưng chiến tranh
Mắt trống rỗng trong cơn ngứa cơn đau lạ lùng ở cẳng chân vừa bị cắt cụt
Bàn tay khư khư giữ chặt miếng bánh đĩa súp vừa được chia
Những ngây thơ tuyệt vời rời bỏ chúng ta bay đi bay đi
Khi ta vẫn còn là con trẻ

Chỉ ao ước bình yên thức dậy từ một tâm hồn bé trong hình hài bé ở một ngày xưa ngày xưa ngày xưa chưa bao giờ xa
Còn lại
Ta là trẻ con ta là người già
Ao ước của ta không tuổi

Hạnh phúc cảm giác thật như bàn tay
Bình an chới với
Hôm nay
Hôm nay
Hôm nay

12.5

Tác giả gửi Văn Việt.

Comments are closed.