Thơ Lữ Quỳnh

Chép một tờ kinh

tặng Đinh Cường

 

mở trang kinh. chỉ thấy mây

thiền tâm thanh tịnh niệm ngay di đà

tranh hoàng hôn. cảnh tuyết sa

giọt vàng giọt đỏ. nhạt nhòa giọt tôi

mở tờ kinh. chẳng có lời

quang minh thanh tịnh chiếu soi cõi người

giấc yên. trời lặng. xanh trôi

chép mừng tranh mới. sáng ngời chân như

 

 

Lá thu phong

 

con đường sáng nay

lá phong đỏ rực

ngọn đồi vòng quanh

thơm mùi cỏ mới

chân bước nhẹ tênh

 

mùa thu mây thấp

nhớ trang sám pháp

thức đọc đêm qua

nhận tri bóng tối

vô lượng vô biên

 

mặt đường úp mặt

một giọt sương mai

là  dòng suối mát

một lá phong phai

là tờ kinh Phật

 

 

Té trên đồi mây

 

đất nghiêng hay tại tâm phiền

để cho thân ngã xuống triền đồi mây

sải tay bấu chặt đất dày

  con chim nhỏ lạc bầy kêu khan

chập chờn hé mắt nhìn trân

bóng ai. mây trắng nhẹ nâng tôi về

về đâu… về cũng là đi

bâng khuâng mặt đất từ bi dọn đường

 

 

Về đâu, đâu là…

 

bạn về trong giấc mơ tôi

tỉnh ra còn tưởng bạn ngồi đâu đây

ra đi cả chục năm rồi

lẽ nào nghiệp nặng luân hồi khó qua

khó qua cũng được thôi mà

bạn còn dương thế. ta bà cùng nhau

đêm vàng lấp lánh trời sao

trầm tư tự hỏi về đâu. đâu là…

 

 

Những trái thông không rơi

vào mùa Giáng sinh

 

Tôi trở về nơi làm việc cũ

parking lot không một bóng xe

cánh cửa mỗi sáng bấm giờ vào ca

im lìm đến hãi hùng

tôi gọi thầm Amanda

mà sao cổ nghẹn

tôi gọi Amanda nhiều lần

mà âm thanh chỉ làm trái tim muốn vỡ

 

Gió reo hay thông reo

những ngọn thông cao vút

ném xuống lòng đường những trái khô queo

trái thông năm nào lúc chia tay

cũng xám màu huyết dụ

như chiều nay

giấc ngủ mấy mùa đông

vì một tiếng thông rơi

mà tĩnh thức

 

Tôi bước đi trên lối cũ

tiếng gió và sự lặng thinh

bãi đậu xe lênh đênh hoàng hôn

tôi thất thanh gọi …

sao chỉ nghe tiếng vỡ trong ngực mình.

 

 

Chiều cuối năm

đi nhầm tàu ở San Jose

 

Thành phố chiều cuối năm

những chiếc bus chạy qua vắng khách

đường mang số – hàng cây trơ cành

mùa đông vừa đem đi hết lá.

 

Ngồi một mình cà phê Starbucks

ở góc đường số 3

mưa mịt mù ngoài cửa kính

người phục vụ da đen đưa mắt nhìn buồn bã

thời gian trôi

trên những chiếc bàn trống.

 

Nỗi nhớ chiều cuối năm

cánh đồng một thời bom đạn 

giờ này trắng xóa mưa

bạn bè nghĩa địa đìu hiu

ôm đất trời sủng nước.

 

Đón light rail

đi Blossom Hill

toa tàu vắng

người homeless già thu mình hàng ghế cuối

giấu khuôn mặt dưới chiếc mũ dạ nâu

tàu đi – tàu qua rất lâu

bóng tối đầy trong đôi mắt

người homeless già

tàu đi – tàu qua nhiều ga

người homeless vẫn ngồi

chờ xuống ga nào quá khứ.

 

Tôi đi Blossom Hill

tàu qua hoài chẳng tới

mỗi lúc càng xa

những ga xép chiều mưa quê nhà

tiếng còi tàu ảm đạm

Lăng Cô – Thừa Lưu – Huế

tôi  đã lên nhầm tàu

Santa Teresa – Winchester

chiều cuối năm

như người homeless già

tôi đi chuyến về ký ức.

San Jose, Dec.31-2010.

 

 

Ngày nào mượn thơ Nguyễn Bính

để tỏ tình chị

 

nhớ ngày rất trẻ tôi yêu chị

chép Xuân Tha Hương cả chục lần

tết này chưa chắc em về được

em gửi về đây một tấm lòng  (*)

tặng chị kèm theo tình mới lớn

từng đêm dõi bóng ngoài sân trăng

 

đem thơ chị ép vào trang sách

chị nhốt tình tôi thật lạnh lùng

từ đó xuân qua rồi xuân tới

chị giã từ tôi đi lấy chồng

tôi đem thơ dại phơi ngày tháng

thương chị từ nay phải bế bồng

 

rồi tháng ngày qua theo cánh gió

giang hồ em chị tóc pha sương

lòng xưa giậu đổ bờ hiu quạnh

biền biệt tin nhau… nhạn cuối trời

 

gửi chị bài thơ đang viết dở    

nhờ mây mượn gió cuốn thơ đi…

 

 

Bờ kia

 

có khi lòng bỗng hoang mang
nhìn mây. mây xám. mưa giăng mịt mù
tưởng lòng trải với thiên thu
ngờ đâu lòng cũng thiên thu quan hoài
mưa rơi hiên vắng giọt dài
lắng nghe tiếng một. tiếng vài. chân như
bên kia bờ giác. thực hư
trăm năm đợi bóng trăng từ ngàn năm
và tôi nay cũng trăng rằm.

December 6- 2014
(Rằm tháng mười)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Comments are closed.