Con thiên nga trên vịnh
Một con thiên nga trên bờ vịnh, lông trắng
& cái mà tôi đang phàn nàn
là hai đốm đen, giống bớt hơn là bùn
dưới lòng thành phố. Cách nó thủ thỉ bơi
khiến tôi muốn vươn tay ra, chạm vào lông
nhưng làm thế nào, ai sẽ giữ lại đôi cánh
lúc nó kêu quang quác, mà không phải bay, với
cái miệng thẳng lên trời, trong khi
những con mắt bên cạnh dòm ngó
cái dáng vẻ thản nhiên & nếu có tiếng động
từ đằng xa, hay một sự nguy hiểm – con cá sấu, mắt lồi
lao đi với hàm răng vàng,
khiến tôi cảm nhận được mùi hôi từ nó
& nếu không có ai, thì tôi sẽ sủa
như một con chó dữ để nó không cô đơn
& mọi sự xâm phạm, phải có nguyên nhân
tôi thấy nó bay lên với ánh nhìn đầy cảm kích,
trong khi cái vệt đen kia
kéo dài ra sau đuôi, có lẽ mọi sự hoàn hảo đều đánh đổi bằng
sự tan vỡ, thì đây – cùng một tông, tôi cố khoác lên nó, bằng cả hai tay,
khi sờ vào khoảm xương nhỏ ở vai, lúc nó nằm yên,
xòe hai bàn chân ra, một lớp sụn thịt dư, ẩn phía trong mảng da sần sùi
tôi để nó sảng khoái & hạn chế cử động, tránh phá vỡ sự bất đồng ngôn ngữ
nâng tay lên, thay vì hạ xuống như đang đánh một ai đó, mắt nhìn sâu hơn là thoáng qua & nếu nó long lanh, thì đấy là một sự rung động trước cái đẹp
Mời em ngồi
Em thì thích hoa hồng đỏ, ngồi vào bàn vẽ & đọc sách
Em thì thích những chiếc váy dài với các hoạt tiết ren, của lá cây, hay dây leo mà điểm nhấn là sự kín kẽ
Nên tôi cố mở lòng mình bằng hoa hồng, với gai & cái bàn vẽ với sách, chống chịu mọi sức nặng nó mang lại. May váy cho em, với sự tỉ mỉ của đôi tay bị kim nhọn đâm, đôi mắt lãng đãng vì sự tập trung
Nhưng cái kết quả của sự mở lòng ấy thì luôn giữ em ở lại
Sự suy tưởng quá mức của tình yêu
Anh không nên rời đi
khi chưa cởi
một cái gì đó, vào mắt em
& cái gì đó, thì luôn
làm em tưởng tượng
& đáng tiếc là, cái
cần cởi, chỉ
được cởi ra, khi
anh nằm yên
đợi, một cái gì đó
nghĩa là cởi, của
thứ vô hình – con chim
trên cành cây bất động
bởi sợ, một ánh
mắt anh & tiếp tục
ở đó, như thể
ai cài – chân nó
vào một cái khuy &
thì thầm: "mi
đang là khúc gỗ"
Về chúng tôi
Thật ra, tôi là vật chứa – của thơ
còn nó bắt tôi, phải làm điều ấy
nên mọi kháng cự
chỉ là
sự hạn hẹp –
ngôn từ, khiến nó
trong nhiều khoảnh khắc, phải
gồng lên – mà hứng
việc lặp lại,
hoặc
kìm bản thân, để tránh – vỡ
cái vật chứa, rồi tặng, một viên đá lớn
& bảo tôi mài – để thấy
được mảnh kim cương – nó nghĩ
tôi đây, nhẹ dạ
nên giấu sau lưng, nhiều viên đá nữa
Sự ảnh hưởng của điều bí mật
Có lúc anh nhìn
& tìm kiếm
một điều gì
trong em. Có
lúc anh thấy
nó trườn
như một con rắn
từ vai em
xuống
cánh tay
& vì nghĩ
việc thòi ra
khiến em hoảng sợ
nên anh
nắm chặt. Có
lúc anh thấy
nó nằm
im thin thít
giữa ngực em
& anh gọi
nhưng không trả lời.
Nên nghĩ đến
việc
yêu thương
sẽ làm
nó bật ra
mà không hại em
& chìa
một cánh tay
đợi anh
túm lấy
Bi kịch của bài thơ siêu hình
Nó quá to lớn để mà chồm,
bốn cái chân
lên một tấm phản nhỏ
bởi vậy tôi đang kéo – tấm phản
căng ra
trong khi, tất cả
chẳng hề suy chuyển
nhưng nó vẫn cảm ơn & ngả
tấm thân mềm mại, qua rìa
của khoảng mênh mông & xoay
cơ thể
về phía êm ái
Hạnh phúc
Nói rằng, nó đã mất
thứ đáng quý (của loài chó), dù chỉ là
khoảnh khắc – khi
từ đằng xa, chạy tới & chực
dí cái mũi – đầy nước
vào cơ thể tôi
& bởi vì – quá ẩm, nên tôi đang
nấn ná lại, một cái gì đó
của gọi là – câu chuyện, không
có hồi kết & em (người tôi mới quen)
thì đang lấp đầy &
viết chúng, bằng thứ ngôn ngữ mới
& để yên, cho cái mũi – con cún
chạm vào & nó không hề sủa, dẫu
chỉ mới lần đầu – em
thứ xa lạ nó gặp, mà nếu
tôi có thắc mắc, thì nó
cũng không biết phải, giải thích
thế nào
Dẫn luận nhỏ về khuy
1
Cái lỗ áo, cần cái khuy
& cái khuy, cần bàn tay
điềm tĩnh
2
Điều gì làm nên
cái lỗ áo & cái khuy
ngoài khát khao – gắn chặt
3
Đôi lúc nó bị trượt ra ngoài
& đôi lúc lỏng, như
một sự thách thức, & đặt
câu hỏi, về sự rời đi
4
Cái lỗ bị may tròn & cái khuy
thì gắn cố định
vào cái được may tròn ấy
5
Cái khuy – chui vào
cái lỗ & hơi khít
nên nó bị than phiền – & trả ơn
bằng cách che kín lại
6
Thử hình dung về phạm trù
của sự va chạm
& thỏa mãn, giờ ta có
hai vật đóng vào nhau
& không thể biết
cái nào đang được đóng
7
Sự thân thuộc, làm nên tình yêu
& tình yêu
đẻ ra sự thân thuộc
8
Cấu trúc giản đơn
của lỗ và khuy
là cấu trúc tác động, hay đúng hơn – sự ban phước lành
mà nếu, một cái được tồn tại
thì cái kia nghĩ rằng, chính nó
tạo ra, sự tồn tại ấy
Cầu nguyện
Ngồi yên
một chỗ, hoặc
đứng
lặng
& bắt
suy nghĩ
thoát – khỏi mọi suy nghĩ
& tiếp tục
bắt suy nghĩ, thoát
khỏi
cái suy nghĩ, đã
sai khiến
nó
ban nãy
& nếu
thành công, thì
chúc mừng
bạn
có
được cái
mà suy
nghĩ
muốn
Nội dung của một phép biện chứng
Nói với người ta rằng
tôi trồng, một cái cây
& trồng – ngược lại
của một cái cây
to lớn hơn & bảo
chúng yêu thương nhau
& để người, tự do mà chọn
Mượn một cái cớ
1
Em tặng tôi
một đêm, chỉ một đêm
bắt tôi nghĩ
rằng nó rất dài – đặt
tôi bên này & em
thì bên còn lại
2
Trời khô – chứ không mưa
không có cái gì, hay dấu hiệu nào
biểu thị – một cơn mưa
không có, cái sợi nào của nước – rơi
vào cái muốn của tôi – đang lạc
& làm mát nó
3
Lực lượng của đêm quá mạnh
& còn tiếp tục, khi
tôi nghĩ đến. Tôi là
cái định luật, mà đêm làm ra
(& định luật thì luôn phải khẳng định
ngược lại
tính đúng đắn, với thứ
đã làm ra nó)
4
Chẳng ai bận tâm tôi
vì mối quan tâm của họ lớn
nên cần, một cái cớ
để trú – vào đêm
với một chiếc áo đen
& giờ thì tôi, là
đêm của họ
Một diễn thuyết về vết cắt
Dường như một vết cắt
trọn vẹn
chỉ khiến mọi thứ
thành đôi
trừ khi gấp chúng lại.
Gấp chứ không phải
nhiều vết cắt hơn – gấp
là sự tạo ra
của các chỉnh hợp
tùy ý & vẫn vết cắt ấy
nhưng phải đủ
độ dài (dày) – nghĩa là
nó cần phải
hình thành
một tiết diện tiếp xúc
lớn
để bao hàm mọi
nếp gấp, hoặc hơn. Có
nhiều trường hợp
vết cắt
chỉ dừng lại, ở
khoảng lưng chừng
của đoạn gấp
bất lực – trong một
cánh tay, hay rơi
– cái thế năng trọng trường
trong hệ nhị phân
cố xoay sở, mượn
quán tính – làm điểm tựa
& bật về phía nếp gấp
(chúng ta đã thừa
trong việc tiết kiệm thời gian)
đôi khi, sự dừng lại
của vết cắt
phạm phải, một nếp
gấp nhỏ, nhưng chưa thể
trọn vẹn. Nó là sự dừng lại
bỏ dở, những công đoạn
một kẻ phá bĩnh
biện giãi bằng – sự đứt gãy
& giao thoa
của lớp không khí mới
vào khoảng trống
của các phân tử, nhưng
vẫn giữ lại một ít
để nó
bám vào. Xét về lịch sử
Chúa – lần đầu tiên
làm ra Eva, từ Adam
– Ngài, đưa một vết cắt
vào chiếc xương sườn
mở ra
thời đại, của những sự tách bỏ
& hình thành
nên một Eva, từ đau đớn
giá mà, có sự gấp lại
của hữu thể/ xương sườn
thì đã có Eva – số lượng
bội, của 2/ nếp gấp & nếu
vết cắt
là đại diện
của mỹ học qua việc
tạo ra sự đứt gãy
có chủ đích
đã nói thì nếp gấp cũng
có thể xuất hiện
mỹ học, tùy nghi vào
các ý đồ, nhưng
tấ cả phải phụ thuộc
vào vết cắt – cái
điều kiện đủ
cho mọi mỹ học
đứt gãy. Có thể day,
nghiền,
nhai, như một con thú đói
hiếm khi
vết cắt là những khối
lập thể
hay nghệ thuật ý niệm
& trừu tượng
của các sự vật. Một
con khủng long đã tuyệt chủng
đánh lừa
chúng ta – bằng
sự thất lạc (vết cắt) – những
thành tố cấu thành
bị xáo trộn
hơn một nếp gấp
& tiếp tục là
sự không đồng đều
của các nếp gấp, điển hình
loài spinosaurus
đã được phục dựng
hay megalodon
kỳ – Đại Tân Sinh, bị
thiếu một cái răng cửa – từ
sự hoảng loạn& vùng vẫy
của con mồi
đó là một vết cắt đẹp
– khoảng trống, bao giờ
cũng khiến
sự tò mò
cái gì vừa ở đó
& rời đi, bằng cách nào
hình dạng, màu sắc
vết cắt, sự bén ngọt
có nếp gấp hay không?
Lời của đóa hồng
(Bông hồng vàng và bình minh mưa)
1.
Trong một biến tấu khác
chàng Samet đang đợi
những mảnh vụn vàng
chảy ra trong đêm tối
2.
Không phải kết thúc rằng:
"Chàng Samet đau đớn – bên tai
tôi hoài nghi
trong một phút quay lưng – Xuyzan
lời hứa về bông hồng vàng
được thì thầm – bởi
những thiên thần
nhút nhát & chậm trễ".
Nó là – sự lựa chọn
để mở ra
nhiều lựa chọn khác
3.
Chọn một người tình nguyện
đánh cắp
& đánh rơi. Có người nhặt được
mà không
cần sự trả lại
4.
Mưa & than không cháy.
Chẳng gì thành hình. Ở phía này
không còn gắn kết.
Thành quả
của dòng sông
là gom góp – sự chịu đựng
từ những cơn mưa lớn
5.
Thừa nhận rằng
họ không hạnh phúc
đó là cách bạn thấy. Điểm nhìn
từ một phía
của người
làm ra đóa hoa
hình dung thế giới
trong những chiếc bình vỡ