Thơ Nam Nguyên

NHÌN NẮNG ĐANG LÊN

Hát trong bóng đêm, một mình
Thứ kho báu của ngôn từ nhảy nhót, hôm nay

Hãy để tôi được nhìn, ánh sáng loang ra
Co ro trong chiếc bình, có nước chảy xuống

Yên lặng, phải thật sự yên lặng
Để nghe tiếng một nhánh cỏ, chưa thoát khỏi lòng đất

TIẾNG GỌI DƯỚI LÀN GIẤY MỎNG

Ở lại đây, chỉ lần này
Nép vào những hoang tàn vụn vặt, của tôi

Để thấy anh mỉm cười, anh chỉ buồn
Anh giết tôi, anh chết cho tôi
Trong một hạt gió: Anh lạnh

Giữa sự mới lạ, sự trường tồn
Tôi nằm bên bờ suối, nghe ánh bình minh

Đợi ở đây: Đôi mắt anh

Là một tia chớp, trời không mưa
Là một phút yêu, thời gian mục rữa

KHI MỘT BÀI THƠ ĐÃ CHẾT

Chúng tôi không thể ngồi lại với nhau, không thể
Nó đã chết, tôi đang sống

Tôi gọi nó, nó gọi tên nó
Khi loài người ngủ sâu, một kẻ thức tỉnh
Giữa căn phòng, nghiêng theo chiều Trái Đất

Nó luôn thật, tôi đôi lần giả dối
Tôi luôn thật, nó nằm im

Nó tự do, tôi hèn nhát
Tôi khóc, nó trong ngăn tủ

NHỮNG NGÀY TRONG MẢNH CHIẾU TRANH

Tôi phát hiện ra
Vào mùa hè năm 1993
Khi tay nắm cửa xoay, khoảng 21 giờ
Trong căn phòng đầy nội thất cũ
Sau gian thờ
Những chiếc ghế kiễng chân
Họ đã định bán chúng
Để có thêm một khoản thu nhập nhỏ
Mang điện vào nhà
Mê đắm trước những vòng quạt gió quay
Để mua thêm hai bao gạo
Để người đàn ông ngủ sâu, nắm tay người đàn bà, nhìn những đứa con
Khi mùa đông đến

Comments are closed.