Thơ Ngô Minh

unnamed

Ngô Minh

Văn Việt: Ngô Minh sinh 1949 tại Quảng Bình, hiện sống tại Huế. Đã xuất bản trên hai mươi tác phẩm, trong đó có mười bốn  tập thơ.

Xin giới thiệu chùm thơ “chân dung nhà thơ” ông mới gửi Văn Việt.

 

 

Nhớ ông Nguyễn Tuân

 

 

ông là cây

đời phiêu bạt ném vào xanh lá

mỗi ngày tiếng chữ bật chồi

tí tách niềm mới lạ

không ai trùm che nổi ông

ông chẳng trùm che ai

bóng mát văn ông chim về xây tổ

 

ông là tô phở Hà Nội mình

quý người ăn nên sang người nấu

một bữa nhớ đời

mà bắt chước thì vô cùng khó

cái dư vị trinh nguyên nết đất

cái nhân tình đậm đặc

nói với tôi: Mình hãy cứ là mình

nếu mong đến một cái gì đích thực!

 

ông rượu gạo nước mình

ngon mà đắt mà hiếm

mặn ngọt chua cay mời nhau một chén

buồn khổ sướng vui thấu lẽ đời

uống ông

say ông

càng yêu sống với đời

 

ông đếm từng manh ván cầu Hiền Lương

đo nỗi đau đất nước

ông gang từng phân tội ác chất thành tường cao

                                                năm tháng Hoả Lò

không dạy ai

ông chỉ đếm và đo

xê dịch đến tận cùng ngày tháng

mà tiện tằn từng chữ từng câu

 

tôi không tin là ông đã ra đi

sáng nay mùa thu nhận bàn giao trời đất

ông vẫn kia

tóc cười gió ngược

                                  mắt chớp bao lời

ông đang nới với chúng tôi

về

MỘT CON NGƯỜI!

 

 

Tưởng niệm Văn Cao

 

ngang mày

chén Tiên

nhấp

thời gian gọi ông bằng ANH

bởi chưng rượu trẻ!

 

ông gầy như cái vỏ chai

bảy mươi hai năm đầy vơi mắt rượu

bảy mươi hai năm không đựng lẫn thứ gì

ngoài men

và lửa

 

ai đã từng cụng chén ông mời

ai được rót vào chai gầy từng xị

sông Huế lạnh đêm đàn

Thiên Thai Lưu Nguyễn lạc…

 

đời gọi ông: Tiếng Gà Báo Thức

ông: Lá rớt Hồn thu

ông: Bên trời Giọt Tháp

ông: Sum suê Như Mùa

 

nhưng ông chẳng nói gì

lặng nâng chén ngang mày

và nhấp

 

Văn Cao

chàng Quốc lủi Hồn Quê

giữa khung trời

ngồi như nốt nhạc…

 

          

Trần Dần cõi lặng  

 

ông

tượng đá lũa

thuốc lào tóc lên khói

30 năm

lặng ngồi

lặng nghe

lặng du sổ bụi

30 năm

lặng khóc

người bay khát bầu trời (*)

 

tai ương như núi

thơ ông lại mini

chuốt tiếng nấc

từng câu

đá lũa

lặng vì…

 

muốn cùng ông

tựa vào cõi lặng 

nhưng trời kia xanh quá

bầu trời vắng người bay (*)

 

nghe tiếng ai

trong gió

hú dài…

 

———–

(*) Những ý thơ Trần Dần

 

 

Tường ơi…

 

 

Tường ơi không đứng thì nằm

Thì ngao du với dặm đàng chiêm bao

Cõi âm người hát nghêu ngao

Tiếng ma cười đấy! Tai nào biết nghe?(*)

 

Miên man nào cõi đi về

Quỳ hôn cát bụi, khóc chia kiếp người

Phù dung về ngủ trên đồi (**)

Vẫn đau đáu một chỗ ngồi nơi kia…

 

Tường nằm điện thoại và nghe

Tiếng cười xa ngái sơn khê mây mù                                       

Rồi khóc cười đẫm câu thơ

Rượu không còn uống vẫn thừa men say   

 

Chơi vơi ảo ảnh lên ngày 

Khoảng trời long não xanh gầy tuổi tên

Lang thang là nhịp trái tim

Hát cùng tăm cá bóng chim cuối ngàn

 

Tường ơi

Không đứng thì nằm  

Nghê nga cùng lũ dế buồn gáy mưa…

 

Huế, 6-4-2001 

———–

(*) Tỉnh lại sau 2 tháng hôn mê ở Bệnh viên Đa khoa Đà Nẵng, Hoàng Phủ Ngọc Tường hay hát : Ai đã từng đi qua bãi tha ma. Bãi tha ma có nhiều ma lắm. Ai đã từng nghe tiếng ma cười. Tiếng ma cười ha ha ha ha… theo nhịp bài hát Tiểu đoàn 307.

(**)Chữ in nghiêng là thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường trong tâp thơ “Người hái phù dung 

 

 

Phỏng vấn Thạch Quỳ

 

là đá sao không đứng lại quỳ?

em đẹp thế dại gì ngô nghê đứng

trời cao quá đất mới là bè bạn

quỳ trước cỏ xanh cũng một cách nguyện cầu

 

biển đầy thế sao người gầy như gió?

biển không đầy bằng chai

không đầy bằng mắt nhớ

phải gầy hơn mũi tên mới vào được hư vô

lúm tiền má em thăm thẳm đến không ngờ

 

nước ngập nhân gian sao người không tắm?

đá có tắm đâu nắng có tắm đâu

kẻ tắm sữa xông hơi mà tâm hồn dơ dáy

làm sao đến được cõi người!

 

sao ta thấy người cười mà như khóc

ta cười thật mà cười thật người ơi

lọt lòng mẹ ta đã cười nhăn nhở

nếu ta khóc 65 năm vò xé

còn đâu nước mắt để cười

 

thơ là gì mà người đeo đuổi

thơ là ma. Thơ chính là ta

nếu được tái sinh xin lại làm thi sĩ

để được tự do xơ xác vì thơ…

 

                     

Một chút Phùng Cung

 

đủng đỉnh

áo thao guốc mộc

ngó đêm

hương cau hồn nước

gió quê

len lén

vén rèm

 

cú khuya

hợt rúc

thắc thỏm

trăng già tái mặt

phòng văn

vội khép

thở dài

 

xâm xấp

mồ hôi trán

ôi, ngựa chúa

hồn ma

 

 

Với Xuân Sách chiều biển Vũng Tàu

 

anh cười lằn nếp trán

cười rung sóng trắng mây trời

gió vô hồi như gọi

hai mảnh chiều phơi phơi

 

– cậu bảo làm sao vẽ

hết chân dung một thời

những kỳ nhông biến ảo

mặt nạ cười càng tươi

 

thôi uống đi, đừng nghĩ

chưa say sao biết buồn

nhưng tỉnh rồi lại thấy

cuộc đời tức cười hơn…

 

thôi cụng ly với biển

say có sóng vuốt ve

thơ phú người nhạt thếch

may còn biển gọi về…

 

Vũng Tàu, 2004

 

 Tác giả gửi Văn Việt

                                       

 

 

 

 

Comments are closed.