THƠ NGUYỄN ĐĂNG KHOA

 

ĐẾN HAY ĐI?

Lưu Trọng Văn

Lướt sóng facebook của các gái trẻ, trai trẻ, “chài” được câu thơ nào hay thấy hồn lâng nẩy lắm.Và rồi vài ba bận tôi dừng lại trước face của Nguyễn Đăng Khoa một gã trẻ có khuôn mặt lưng lửng giữa khôi ngô và ngây ngô.Thơ gã ngủn đôi câu, lạ đến vớ vẩn mà ngẫm thì thấy ngơ ngẩn.

Xưa cũ thì thế này:

Trèo lên đỉnh một giọt sương

Đốt trầm hương cũ soi gương mặt mình.

Mới mẩn thì thế này:

Phố rất gầy

Mây rất đôi

Và ai tạc dáng hình tôi rất nàng.

Gìa khụ thì thế này:

Một tờ lịch cũ đến hỏi tôi về thời gian

Một nếp nhăn đến khiếu đòi tôi lại sự trẻ trung.

Và nói chung rất quần thể người:

Những buổi sáng rách làm đôi

Loài người bọn họ bỗng ngồi xa nhau

Nắng trườn lên phố nằm đau

Đôi bàn chân nọ về lau bóng mình.

 

 

 

Ối giời, hầu như ngày gã cũng tuôn thơ, tràn, loang, lấm, chậm, vẩy…đại loại như:

Thôi mình về lòng đất

Hỏi loài kiến nghĩ gì?

Khi chúng dồn xây tổ

Và dìu tình yêu đi.

Cứ thư thế thơ của gã mỗi câu đều lóe báo hiệu.Bền hay thoảng còn phụ thuộc ngoảnh lại là đến, nhìn trước là đi.

 

1. Đoản khúc

 Đăng Khoa

I.
Giờ này
Chắp tay lên ngực
Mọi giấc mơ đều đã ngủ
Tôi còn thức để hầu quạt cho ai?

II.
Giờ này
Chắc lũ lá xanh đâu còn sợ chết
Bởi nàng đi rồi
Làm gì có cuối thu
Làm gì có người phu quét lá
Mọi con đường chỉ có bóng tôi rơi…

 

2. Người làm vườn

Nhớ cỏ hoa, tôi ra vườn
Xem tôi chăm sóc nỗi buồn của tôi…

Tôi tưới mãi mà chiều vẫn héo
Trên hoa, ngày trượt ngã vào đêm
Khu vườn sáng bằng lửa trên lưng con kiến
Bầy im lặng đang bò

Tôi lau mãi mà ghế lòng vẫn ướt
Mưa là em, em là mưa
Đêm nào vắng là khu vườn lại dột
Thí dụ đêm này
Mắt lá ướt giọt mây…

Tôi gọi mãi mà em vẫn lặng
Chỉ nghe tiếng bước chân trả lời
Chân đưa núi thẳm xa trùng khơi

Tôi tưới mãi mà chiều vẫn héo
Trên hoa, ngày trượt ngã vào đêm…

3. Âm đêm

Lại là tiếng trăng ngà rơi thủng mộng
Lại họ nhà mèo trên mái học ái ân
Lại xác lá va vào nhau mà nhớ
Lại tiếng tim, tim vỡ từng phần

Lại tiếng nhện bò quanh dây tơ trắng
Lại tiếng thời gian gãy từng đốt lưng chừng
Lại nghe hơi ấm về ngang thăm hỏi…
Tiếng đêm buồn chầm chậm trói toàn thân

Lại xác lá va vào nhau mà nhớ
Lại tiếng tim, tim vỡ từng phần…

 

4. Cỏ trinh nữ

Mùa thu, ngồi bên cỏ trinh nữ

 Mặt trời đổ vườn sau, vườn sầu

 Tôi chạm vào em, em thu em lại

 Em nhỏ như một xa xôi

 Em nhỏ như chỗ vắng tôi ngồi

 

 Mùa thu, ngồi bên cỏ trinh nữ

 Mặt trời đổ vườn sau, vườn sầu

 Tôi chạm vào em, em thu em lại

 Em nghĩ gì về sự xa nhau?

 

 Tôi bước đi, hoàng hôn

 tôi và câu hỏi khoác áo cùng màu

 

5. Chiếc đuôi của gió

Ngoài sân, tôi và trống vắng
Ngồi ngắm kỷ niệm quẫy như chiếc đuôi của gió

Lũ ngày tháng lại leo triền dốc mộng
Về dựng đồi cỏ vàng dáng ái ân
Gửi những bức thư theo đường gió
Gọi trở về đây, đầy đủ mặt nụ hôn

Lũ ngày tháng lại men theo cơn nhớ
Về dựng con đường bóng chảy phôi phai
Gom lá mục để khuya về châm lửa
Chúng ta lại phải chờ cháy bên nhau…

Ngoài sân, chỉ còn trống vắng
Tôi đang bay, tay cầm chiếc đuôi của gió…

 

6. Mũi đan giữa áo đêm mênh mông

Chẳng biết khóc ai mà trời run rẩy, thở ra từng cơn gió.
Da thèm làn da đắp, áo đòi thêm bờ vai.

Tôi cố tìm tôi,
Bước lênh đênh như bơi giữa biển.
Chàng đắm tàu thèm tiếng hát hải tinh.

Tôi cố tìm tôi,
Bước nặng nề như chôn chân đầm cát
Chắc lại nghe nhầm
Nàng đâu có về hát giữa lũng mơ

Tôi cố tìm tôi,
Bóng rơi như bụi
Tan rồi tan nữa
Mũi đan giữa áo đêm mênh mông.

 

7. Cây của mùa xuân, lá của mùa đông

Trưa đi chôn: hôm qua và lá héo
Cây của mùa xuân, lá của mùa đông
Đi rất lặng, sợ bốn bề nắng khóc
Cây của mùa xuân, lá của mùa đông

Đừng ghi lại! Ngày ơi, đừng ghi lại
Những bông huệ và những lần rơi
Những nỗi nhớ về đông như lũ gió
Những bông huệ và những lần rơi…

Hình như bóng anh rụng từ tán lá
Hình như từng nhát chổi rất đau
Trưa đi chôn: hôm qua và lá héo
Cây của mùa xuân, lá của mùa đông

 

8. Đôi mắt mây ngàn

Đừng ra ngoài gùi
Gió rừng mới hái
Theo mùi tóc lạ nằm lại vai xanh

Đừng len lén trôi
Tiếng sông suối thở
Để dành đêm lại tim mở, ngực nghe

Đừng nhè nhẹ khép
Đôi mắt mây ngàn
Đợi anh về khóc một đàn mưa qua.

 

9. Tôi gọi em, bằng một mù sương

Đi ra phố, mới biết quên tên phố
Đành hỏi thăm cây sao rất già
Lối nào mình bữa ấy, sang nhau?
Đi ra phố, đi theo vùng lá đổ…

Đi ra phố, mới nhớ, không biết gọi
Cách phát âm về dĩ vãng ra sao?
Đành mượn tiếng gió rơi, làm tiếng nói…

Đi ra phố, đi theo vùng lá đổ
Mới nhớ mình vắng, như con đường
Em trôi qua mắt, như mây trắng
Tôi gọi em, bằng một mù sương.

 

10. Sợi thời gian

Sáng soi gương, thấy tóc dài
Sợi thời gian rũ xuống hai mắt buồn
Sáng chải tóc, thấy đồi nương
Nằm im lặng đợi gót sương mai về

 

 

 

 

 

 

Comments are closed.