Thơ Nguyễn Man Nhiên

 

men ngày

 

Thơ - NMN-avatarmùa xuân trang sức những chiếc lá
và chim chóc khắc dấu vết trong các bụi cây
những đường mòn phong cảnh
dài như vệt bút chì
người như một bó hoa
nở ra cành nâu đen dưới nắng

gió ngoại ô đậu hờ hững vỉa hè

mắt bạn rẽ về tôi phố hẹp

ai sơn chân trời màu xanh
những cây là lạ
đám mây đính cườm cánh áo len
các màu sắc các mùi vị các nghi lễ thụ phấn
và đêm xuống, dưới mí mắt ngôi sao
âm nhạc của xiếc pha chế bằng rượu
các tình khúc thơ mộng hát lên bởi ca từ của linh hồn
những nhà thơ nhỏ bé, loạng choạng và say quá sớm

 

 

khờ dại trong sương ngợp

 

những ngày lạnh nhất
tôi trở lại nơi đó, để cho trí tưởng tượng
leo lên nóc nhà thờ cao chót vót
những vách đá dốc và sâu
giấu mặt trời trong giỏ
rừng cây im như cái bóng chết sững
sự yên tĩnh tìm cách thoát ra khỏi lớp vỏ cháy xém
như hơi thở mùa đông
xuyên qua lớp sương ngủ

 

những khe núi giòn như lá khô sở hữu tôi
những linh hồn đọng sương làm bạn cùng tôi
những bụi cỏ đã bắt rễ lưu giữ nỗi buồn tôi
làn gió yếu ớt an ủi tôi
bằng khúc dạo đầu của bầy chim nước đánh thức buổi sáng
và lưng óng ánh của lũ ong ruồi
tôi gấp lại đôi cánh trắng thiên sứ
mưa xám ố những mái xéo thiên đường
quyển thánh ca trong túi rỗng

 

 

để nhớ những dốc quỳ vàng đà-lạt

 

tôi quỳ xuống giữa những ngọn đồi

tông màu đất gai góc

đánh dấu mùa chim di cư

trên nền nâu vàng sẫm sa mạc

 

tôi cắt lát đau thương

xếp chồng lên những vỉa đêm phẳng chặt

vẽ đường bay lộng lẫy của gió

xây những tượng đài trang nghiêm để ngưỡng mộ

 

tôi muốn lá và rễ

những quả chín hái đầu mùa

thèm bóng mát hàng hiên như một ốc đảo

tiếng leng keng sáng của chuông cừu

 

tôi yêu những đống đổ nát

làm quen với sự vắng mặt

đêm buông xuống thung lũng một vệt mờ

tiếng gà kêu thất lạc đâu đó

 

 

Comments are closed.