Thơ Nguyễn Thị Hải

 

Đường xuyên Á

 

Tôi là thằng nhỏ bán bánh mì bên vệ đường xuyên Á

Anh tài xế ơi

Anh mua mấy ổ

Bánh mới ra lò

Vừa thổi vừa ăn đây

Để tôi gói vào giấy báo

Anh đem theo lót dạ dọc đường

Chuyến xe anh chạy sang bên đất bạn

Giờ ở đây mà tối đã nơi nào

Tôi ước mong một ngày nào đó

Được như anh rong ruổi dặm trường

Hay đợi vài năm sau tôi lớn

Anh nhận tôi làm phụ xế cho anh

Anh là thầy còn tôi đệ tử

Chiếc vô lăng là bục giảng chúng mình

Hai anh em bên nhau bền bỉ

Chia sẻ nhau nỗi vất vả đường dài

Rồi chúng ta sẽ ngồi bên vệ cỏ

Nhai bánh mì của chú bé con con

Tôi sẽ hái một chùm bông hoa dại

Đem về tặng chú bé hệt tôi nay

Và bảo với chú rằng:

Chùm hoa này mọc ở viễn phương

 

 

Nụ hôn Lima

 

Hãy để anh hôn em

Giữa cơn nắng lạnh của biển

Bụi xám của núi

Sương mù của rừng

Hỡi em thắm tươi tựa hoa dâm bụt

Em đừng chạy nữa

Về phía những khu phố nghèo nàn

Con đường đầy ổ gà

Những bà mẹ phục phịch

Đợi em trước cửa

Để biến em thành họ

Hãy để anh hôn em

Ngay lối rẽ này

Giữa cơn nắng lạnh của biển

Bụi xám của núi

Sương mù của rừng

Hỡi em thắm tươi tựa hoa dâm bụt

Chúng ta trẻ trung biết bao

Niên thiếu dường chưa qua hết

Em hãy hôn anh

Đừng để anh lầm lũi

Đi theo những gã đàn ông sầu khổ

Rong ruổi mưu sinh với cặp mắt nhìn u tối

Hãy để anh hôn em

Rồi em sẽ thấy

Trong tình yêu và hy vọng

Lima sẽ bừng sáng

Ngay dưới chân ta

 

 

Hai ta

 

Có khi anh là hàng chữ cổ động

Đỏ xanh lòe loẹt

Trên bức tường cũ mục

Em đi qua liếc nhìn khinh ghét

Có khi em là cái loa

Khoác lác văn hoa trên đầu cột điện

Anh thoạt nghe nhếch mép chau mày

Có khi anh là căn nhà chưa trát chưa tô

Em bước vào đứng bên cửa sổ

Hân hoan nghĩ đến ngày mai

Có khi em là cửa hàng tạp hóa

Có đủ mọi thứ anh cần

Ở ngay ngã rẽ thân quen

Hạnh phúc và khổ đau

Ánh sáng và bóng tối

Của anh và em

Trên cuộc đời này

Còn lấp lánh mãi

Trên cát bụi mai sau

 

 

Chờ đợi

 

Họ bảo đợi đến khi con đường làm xong

Họ mới giặt tấm rèm cửa phủ bụi

Họ mới trồng hoa hồng vào bồn trước ngõ

Còn bây giờ trước nhà họ

Con đường đang thi công dang dở

Lúc nào cũng bụi mù

Họ không thể tối ngày giặt rèm

Họ cũng chẳng muốn ngắm những bông hoa bám bụi

Họ đợi

Khi nào con đường làm xong

Họ sẽ giặt rèm, trồng hoa

Họ sẽ bắt đầu một cuộc sống khác

Với rèm cửa sạch sẽ

Và hoa hồng tinh khôi

 

 

Phụ hồ

 

– Mày đẹp trai vầy mà đi làm phụ hồ cho uổng

Sao mày không đi đóng phim

Hoặc làm ca sĩ

Tao nghe mày ca cũng độc

Ngày ngày mày trộn hồ xách thùng bưng gạch

Tao ngỡ mày đang đóng kịch

Cho ai đó quay hình

Mày vai chính to đùng

Còn đám tao vai phụ

Cái tòa nhà vật vã

Là ngoại cảnh sắp bày

Cho mày tha hồ diễn

 

-Tao thấy mày mới diễn

Trong trí não của mày

Mộng mơ và ảo tưởng

Giữa chất liệu ráp thô

Hay mày làm thi sĩ

Viết bài thơ thợ hồ

Tao đọc cho cả bọn

Bằng giọng trầm của tao

 

 

Phim hoạt hình

 

Dọc con đường lấp lánh lá me vàng

Nhòa trong ánh đèn vàng đêm lạnh

Chú chuột cống linh lợi

Thoắt ẩn thoắt hiện

Chú tìm được thức ăn trong túi rác

Dễ dàng như đứa trẻ nhà giàu mở cửa tủ lạnh

Vừa ăn vừa nghĩ đến trò chơi

Những trò chơi thật vui mà chú sẽ bày

Khán giả là ông xe ôm đắp áo khoác che mặt ngủ

Ông ngủ rồi

Không sao

Ông sẽ thấy chú trong mơ

 

Trong giấc mơ của ông

Không gian như phim trường vắng lặng

Chú chuột cống tinh ranh

Trình diễn những màn học hỏi phim Disney

Trèo cây me

Đu dây điện

Leo cửa sổ

Chiếc bóng nhỏ đơn côi

Đôi khi được đặc tả

Để gợi buồn

 

Nhưng không

Chú rất vui hài

Chú đứng trước cổng ngân hàng

Đóng vai ông giám đốc sửa soạn bước vào lãnh địa của mình

Cái bụng bự kềnh càng thẳng tiến như có hộ vệ hai bên

Đợi ông giám đốc yên vị

Chú bèn giả dạng anh nhân viên đi trễ

Rối rít chạy lên bậc cấp

Cặp đánh bên hông bần bật

Lông măng mướt lạnh trên mặt

Đằng sau cánh cửa im lìm

Chú để mặc ông giám đốc quở rầy anh nhân viên bé bỏng

Chú chạy ra đường

Giơ tay vẫy khách

Khách chối từ

Chú ủ rũ ngồi xuống chiếc xe tưởng tượng

Chú vừa nhập vai dung dị

Ông xe ôm tuyềnh toàng của chú

Rồi cười xòa chú nhìn

Lá me vẫn rơi nhẹ sắc vàng lả tả

Thế giới chìm trong đôi mắt đen huyền

Zoom thật cận

Và chạy chữ

The End

 

Sáng hôm sau

Đôi mắt chú chuột cống

Vẫn đen láy

Trên thân thể cứng lạnh vệ đường

Ông xe ôm nhìn thấy

Buồn buồn ôn lại giấc mơ

 

 

 

Comments are closed.