Thơ Nguyễn Thuỳ Song Thanh

 

NT Song ThanhVăn Việt: Nguyễn Thùy Song Thanh là bút danh của bà Nguyễn Bạch Tuyết.

Bà dạy tiếng Anh tại các trường Trung học cộng lập, các Trung tâm ngoại ngữ tại Sài Gòn và là cựu Hội viên Hội Nghiên cứu – Dịch thuật thành phố Hồ Chí Minh.

Nguyễn Thùy Song Thanh có thơ đăng báo từ 1959 trên các tạp chí Bách khoa, Hiện đại, Đối diện, Nghệ thuật…

Sau 25 năm nghỉ sáng tác, bà đã cho xuất bản tập thơ Hừng đông sau rừng (NXB Thanh Niên 2003) và sẽ ra mắt tập thơ Cánh cửa trong năm 2014.

Với giọng suy cảm, thơ Nguyễn Thùy Song Thanh có một hấp lực riêng. Đọc bà, chính là thêm một lần thấu hiểu cuộc sống đẹp đẽ-gian truân-tươi vui-cay đắng, nồng nhiệt-lặng trầm… mà một người (hay nhiều người) đã trải qua.

Văn Việt trân trọng giới thiệu một số bài thơ rút từ tập Cánh cửa của bà.

 

 

Bông hồng và những chuyến xe buýt trên đường Bolsa

 

Trong dòng luân lưu đại động mạch

hồng cầu nhiễm sắc vàng, đen, nâu

những hạt trân châu

nhộn nhạo cùng sạn cát

xe cộ ùn ùn ngày trơ phiêu dạt

một băng ghế đìu hiu

một bông hồng âm u

làn tóc rối cỏ

lòng quạnh tàn xưa

 

Cô tài xế da đen vừa nhịp chân rầm rập

lên sàn xe vừa bẻ tay lái vừa ca

In that black heaven, we are…

cứ thế khắp phố phường

chúng ta trôi qua

 

Những con đường nằm nghe gian lao

những cây phượng tím khóc đời hư hao

mỗi trạm dừng thả một bước chân xiêu đổ

Ca li giàu có và Ca li tan vỡ.

 

Ơi xe, đừng dừng. Thôi cứ lăn

còn muốn nghe cô tài xế hát khúc ca đen

trân châu cùng sạn cát

khua rền cõi thiên đường

 

Chiều chưa đi chiều còn nấn ná

bông hồng cao quý ơi chớ vội tàn

e nước mắt không kịp với hồn ta khóc lả

Black heaven

 

Cali 2006.

 

 

Ngôi nhà ở phố Bluebonnet*

 

Tay ôm con mèo tam thể tay dắt con chó Nhật xù

ông đến chỗ bốn cây sồi

ngày ngày ông đến chỗ bốn cây sồi

nơi có nhiều người da màu ở

 

Một cây sồi khác mấy trăm năm bên kia đường

                          lặng lẽ ngắm ông đi

cây thiên lý, cây ngọc lan và những cây quỳnh

                                       trước cửa

trút hương tầm tã áo bay

nơi ông hiện trường tâm thức mù mờ

tất cả đều ngoại vực.

 

Ông không chọn ngồi dưới gốc cây sồi già

sợ cánh rừng cổ thụ trong lũng ký ức

                                hè nhau rung chuyển

tâm chấn sẽ xoáy mãi những vòng kín

nghiệt ngã

không chỗ nứt thoát.

 

Nàng cột người đàn ông thiên tài của mình

                              bằng sợi tơ đỏ

một mặt trời chỉ mình nàng hướng dương

mái nhà thao thức những linh hồn

trái tim đau thầm đoạt kỳ tích

một bông hoa lạ

Trời ban tặng một đời.

 

Vài lần ông đứng sững trên đường biên cõi chết

Thượng đế đã bứng ông lui về cõi sống

 

Người ta đã bứt trái tim ông ra khỏi lồng ngực

săm soi tìm chỗ thủng

tim đã ngừng đập rồi lại nhịp

trong tiếng reo hò của bốn cây sồi

trong nước mắt ràn rụa mừng vui của cây

                     thiên lý, cây ngọc lan và những cây quỳnh

 

Phục sinh.

 

Ông bước đi trong nhà mình

dõi nghe nhịp đời mình

không có gì không còn gì để đền bù

ngoài cửa đã rực những câu thơ lung linh

               Thắp tạ nhân quần **

 

Ngày thôi đã chiều tà

hạc vàng bay cõi trời mơ khác

loan biếc ẩn hình những dặm xa

ông bước đi trong nhà mình

kẻ lạc loài bên kia ký ức

mộng du nhịp sống phù trần

sinh hành vẫn là khúc ẩn mật

 

Houston-Sài Gòn 2006.

 

_____________________________

*Khu nhà chính sách ở Houston

** Cụm từ trong thơ Tô Thùy Yên

 

 

Ba vòng tròn

 

Hai con cá từ dưới nước tung mình lên

điệu thủy vũ chào bình minh

đánh thức hàng liễu buông dây

câu những giấc mơ ngoài trần thế

hồn nhiên thả mình cùng rớt

vẽ lên mặt hồ hai vòng tròn giao thoa

 

Nháng một giây đời vô ưu

chỉ một con tung lên thảng thốt

rụng xuống một vòng lan mau, lan mau

con cá lặn tìm

lòng hồ đáy huyệt sâu

bỏ lại mặt nước vòng tử sinh thiên cổ

âm u vỡ.

 

Sợi tóc quạnh hiu run rẩy nhớ

linh hồn bật khóc nỗi âm dương

đất trời lạnh rợn trăm phương.

 

6/2012

 

 

Người đàn bà quét đường

 

Ngày tinh khôi

chùm nắng non đầu tiên ùa vào đôi mắt

còn him him giấc ngủ mòn đêm

rác chờn vờn như sóng

thuyền chèo khua một góc trời quen

phố thị bềnh bồng

có vớt được chăng tuổi xuân khô rụng

                            trôi nổi trên sông

chị không thấy rác-mơ hồ thấy nước

                              và luồng sáng

cuồn cuộn trên đầu chổi nặng tay

ảo giác bất chợt

ánh mai đời gom lại sáng nay.

 

 

Tác giả gửi Văn Việt.

Comments are closed.