Thơ Nguyễn Tuyết Lộc

1.

Đêm Caribbean

Em ở đây
Giữa dòng người xa lạ
Đủ mọi ngôn ngữ
Đủ mọi màu da
Người ta đi
Người ta chạy
Người ta vừa đi vừa chạy
Với ánh mắt không hồn
Em bỗng trở thành kẻ mộng du
Cũng vừa chạy vừa đi
Để bắt kịp thời gian
Để sống cùng tốc độ
Chỉ cách nhau hai giờ bay
Mà sao muôn trùng khác biệt
Em bơ vơ – bơ vơ

Mới hôm qua trăng vằng vặc mười lăm
Lăn tăn trên sóng bạc
Em nức nở nhớ anh
Bỗng hôm nay biển động
Mưa xối xả điên cuồng
Gió rú gào giận dữ
Trong vòng vây sấm sét
Em hoảng loạn – hoảng loạn

Em thích nằm đây
Cuộn mình trong bóng tối
Cần hơi ấm từ bờ ngực rộng anh
Cần vòng tay dịu dàng ve vuốt
Cần môi hôn
Cả sợi râu mới nhú làm em nhột nhạt
Cùng tiếng thì thầm rất sex bên tai…
Và tin nhắn – Ôi những tin nhắn
Như giọt serum chuyền sức sống
Vỗ về em trong suốt những giấc mơ
Em cần anh – cần anh

Hãy ôm em
Hãy siết chặt em
Đừng để em một mình
Không anh
Em chỉ là một đứa trẻ cô đơn
Bị bỏ quên trên sân ga cuộc đời

Please hold me
Hold me, MY LOVE!


2.
Ngày Mặt Trời không hát

Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người
…”
(Nhạc Trịnh Công Sơn)

Qua rồi bình minh đỏ tươi
Những đoá hướng dương quay cuồng vô vọng
Lạnh lùng ánh sáng trăng
Triệu triệu vì sao
Cùng đại dương gầm gừ phẫn nộ
Anh ơi
Ngày Mặt Trời không hát

Trái đất biến thành hoang mạc
Núi oằn mình
Cuồn cuộn dung nham
Cuộc chạy đua vào không gian
Như điệu nhảy Moonwalking không còn
Người Sói bị diệt vong
Tình yêu giữa Thần Thái Dương và người đẹp Hằng Nga
Vì Chúa can ngăn
Hẹn sống cùng nhau ngay sau cái chết
Nhưng rồi
Hành tinh trong hệ Mặt Trời chỉ còn là ký ức
Anh ơi
Ngày Mặt Trời không hát

Sinh linh hấp hối
Tuyệt vọng thét gào
Đâu rồi Đấng Tối cao
Hằng ban ơn ban phước
Phật lim dim đôi mắt
Còn hành tinh khác không?
Chúa im lặng quay đầu
Có Thiên đàng thật chăng?

Người thân cùng người lạ
Mặt người và mặt nạ
Rơi rụng… rụng rơi

Anh ơ… ơ… ơi!
Tiếng em gọi tên anh
Vào cuối ngày tận thế
Lạc giữa biển U Minh
Dọc hai bờ Hư Ảo

Vĩnh biệt anh
Mặt trời không còn hát!


3.
Hẹn hò

Những vòng hoa chất đầy gò đất
Những dòng chữ tiếc thương

Anh
Trong đám đông xô bồ, nhốn nháo
Vẫn điềm nhiên

Anh
Người duy nhất biết rõ
Em ngủ một giấc dài
Như mỗi ngày em ngủ
Trong tay anh bình yên

Biết người yêu của mình
Sẽ chu du khắp các hành tinh
Như đã lập trình
Qua vô số vì sao
Đêm đêm cùng em trò chuyện
Khi đối diện
Quả cầu lửa rực hồng
Tiếng cười em ròn rã
Vang vọng giữa thinh không

Tới ngày được phục sinh cùng Chúa
Buổi hẹn hò
Lại váy xống fashion
Miệng hát thánh ca
Mắt môi rạng rỡ
Amen!
Anh lại ru em ngủ
Y như đêm nào
Và âu yếm đánh thức em
Như thể hôm nao

Tình yêu ta bền hơn sự sống
Vượt qua cái chết
Không đếm nổi trùng trùng kiếp kiếp
Chuyện thường tình:
Sinh tử – Tử sinh!

Comments are closed.