nhưng ngọn lửa trong quần tôi vẫn bừng lên cơn đắm
đuối mặt trời
1.
Tôi như cây sung không mặc quần mọc lên từ lòng đất tăm tối
như sự mù chữ hồn nhiên của cha tôi
như tiếng quát tháo bực bội của mẹ tôi
chúng tôi vẫn vui như ánh trăng và bình an trong lời kinh cầu sáng tối
cho đến khi thế giới xô lệch
tôi trần truồng di cư trong cái thúng bố tôi gánh xuống tàu há mồm
cây sung ở lại bên bờ ao cùng với ông bác què quặt
chúng tôi được phun thuốc sát trùng như thú vật trước khi xuống biển
tự do phía chân trời
tôi biết mặc quần giữa một cơn mưa dập vùi trên mái bạt
và lớn lên như một ngọn lửa bí ẩn giữa một cây sung buồn bã bị bỏ lại bên bờ ao và cánh rừng hoang vu đến bất tận
và bên trong nỗi thảm khốc tâm thần phân liệt của bố tôi
và sự liều lĩnh của mẹ tôi thách đố số phận
và giữa những cái chết oan khuất của ông bà tôi trong cách mạng
giữa những thương tật của anh em họ hàng tôi trong chiến tranh
những cuộc chạy loạn khiếp đảm của gia đình tôi
những lo âu chồng chất của đói nghèo
nhưng ngọn lửa trong quần tôi không bao giờ tắt.
2.
Trong một thế giới đang tan rữa
chúng tôi cần một liều thuốc chuột cho sự cứu rỗi
nhưng ngay cả thuốc chuột cũng phải mua bằng tiền
vì thế sự sống chỉ là cuộc săn đuổi của bất tận với phù du
và chúng tôi là những con mồi cho ý nghĩa tồn tại của Thượng đế
và chúng tôi khóc
cho đến khi Thượng đế chết
chúng tôi vẫn khóc
những giọt nước mắt không làm cho ngọn lửa trong lòng đất tắt đi
mà bừng lên những khát vọng
tôi đụ mẹ chúng nó.
3.
Rồi cuộc đời tôi đã đụ cả chiêm bao và thực tại
giữa ánh sáng và bóng tối
tôi lao đi như một mũi tên
và kẻ bị sát thương là tôi nằm dưới cây thánh giá
cháy trong lòng đất và cháy trên trời cao
ngọn lửa vĩnh cửu trừu tượng như một hơi thở
và tôi chết như tôi sống
đụ mẹ ngày và đêm.
4.
Ở dưới đáy cuộc sống
tôi mai phục cơn cuồng nộ
và giăng bẫy bầu trời
tôi âm ỉ như đám mây chờ dông bão
và tôi biết một ngày kia rừng bốc cháy
tôi không là ai
và mặt đất toàn xác chết
tôi thủ dâm tôi không cùng
sự sống mọc gai như một bệnh hoa liễu.
5.
Bom đạn trần gian như lễ hội
và những kẻ giết người đi giữa ánh sáng
và biến tôi thành bóng tối
của câm lặng và nhẫn nhục
của mù lòa của nhân dân
tôi là đất chết. khô cằn tuyệt vọng
mà thời gian là kinh cầu dưới vực sâu.
6.
Tôi mưu cầu chữ nghĩa trên chiếc xe ngựa lầm than của lão xà ích lúc nào cũng lầm bầm về mặt đất
lão bảo không thể có hai mặt trời
nhưng tôi biết tôi có một mặt trời khác
khi chúng tôi một lần nữa chạy loạn
tôi mang rừng về phố
còn lão xà ích thì đem ngựa vào rừng cùng với một con dao mã tấu
trong lúc tôi làm thơ trên ngọn cây thì lão xà ích cắt cổ đồng loại
giấc mơ nào cũng dính máu.
7.
Và con người hát bằng máu và nước mắt
tôi đi tìm tình yêu trong nghĩa địa
những cô gái chiêm bao
tôi lớn lên cùng những lần xuất tinh trong xóm đĩ cùng nhân dân cùng cách mạng
xô bồ triết lý
tôi hiện sinh giữa khói thuốc vật vờ lựu đạn cay những cuộc xuống đường giật dây giải phóng
anh tôi đi lính
em tôi bỏ học
tôi vào giảng đường góp nhặt kiến thức như một kẻ ngao du ngạo nghễ
những cô gái vẫn chiêm bao
và tình yêu tôi ươm trồng như những câu thơ không đầu không cuối không vần vè đâu đó trong các quán cà phê mọc lên dưới mỗi gốc cây dưới mỗi hàng hiên lề đường.
8.
Tôi cũng đi tìm Chúa giữa những biến cố đời tôi
và tôi thấy Chúa trong tôi buồn bã
những chiều hôm mông lung những đêm khuya vật vã
tôi điêu đứng giữa có và không của hiện tồn số phận và tôi sống sót khi nhận ra tận cùng tôi là Chúa vĩnh cửu hằng bảo bọc tôi trong biến động
đôi khi tôi quên mất Chúa vì sự chân như phẳng lặng tuyệt đối của Người
và tôi cũng quên tôi chính là Lời của Người
tôi là sự hoang đàng của những dụ ngôn về cứu rỗi
nhưng tôi vẫn lạc hướng quay về.
9.
Bởi tôi đã là kẻ ra đi mãi mãi
trên dặm đường trần gian, tôi như hạt bụi không bờ bến
tôi vô sản vô cầu vô sở trú
nhưng tôi chau chuốt linh hồn tôi như một sắc hương thảng thốt giữa khoảnh khắc và thiên thu
tôi sương mù ba nghìn thế giới của chư Phật
và tôi tràn đầy ngôi Lời trong từng hơi thở
nhưng thế giới vẫn ủ dột những cơn mơ.
10.
Cuộc sống bùn lầy của áo cơm và những điều bé mọn
tôi mục nát theo rừng cây
và tôi tàn rữa theo ánh trăng
nhưng ngọn lửa trong quần tôi vẫn bừng lên cơn đắm đuối mặt trời.
11.
Ôi lạy Chúa
con khát
sao Chúa đành bỏ con
tôi băng qua hoang vu thời quỷ dữ không đất hứa
cái chết của Chúa trong nhà thờ
cái chết của con người
và linh hồn tôi tan vào đất. tôi chôn tôi hơn bốn ngàn năm sử tính của rồng
và tôi thức dậy như một con giun bị giày xéo
và tôi biết giấc mơ bay lên của rồng chỉ là một huyền thoại của loài giun hấp hối.
12.
Tôi sống để chết
hôm nay và ngày mai. hỏa ngục và thiên đàng. như một đường bay vĩnh cửu
ở một nơi nào đó tôi vo tròn tôi và tôi tự chui mình vào
như sự rũ bỏ. như một cơn viễn mộng hoang đường
trên đỉnh núi băng giá một hành giả viên tịch
nhưng không ngừng bay đi như ánh sáng của nghìn trùng diệu vợi.
13.
Ôi lạy Chúa
người đàn bà mà Chúa mang đến cho tôi như sự hoàn tất về cuộc sáng thế của Người và tôi cảm tạ Chúa vì điều ấy
và tôi biết đấy là một gánh nặng của chính tôi
không như một tặng vật
mà chính là sâu thẳm tôi được hiển lộ
mảnh xương sườn của tôi nỗi đau và niềm hạnh phúc của tôi
sự chia lìa và hợp nhất của tôi
tự do và nô lệ của tôi
hiện tại và hậu sự của tôi
ý nghĩa phù sinh mặt đất và cứu cánh công trình cứu độ của Chúa trên sinh mệnh tôi
nhưng tôi vĩnh viễn không thể quay về.
14.
Bởi vì Chúa đã khai mở tôi
cái chết sẽ không ngăn cản được tôi đi tới.
15.
Trên cánh đồng người
những nụ hôn nồng nàn và những vòng tay ôm quấn quít
đã rơi vãi những giọt nước mắt
sự cùng khốn của lưu đày
trên từng dấu chân. và những khoảng đứt gãy của thời gian
chia cắt tôi
chôn vùi tôi
không một ai được cứu rỗi
cho dù những nụ hôn vẫn nồng nàn những vòng tay ôm vẫn quấn quít
tôi xa lìa nhân gian.
16.
Cho dù thế nào tôi vẫn ở cùng em
như sự viên thành như ước mơ
bởi vì em là một cảnh giới của chư Phật của cái không thật tôi quán tưởng
một hiện tại không hiện thực. một tôi đã có đang có và sẽ có
như mầm non mới nhú
lòng thương xót Chúa đến muôn đời sau.
17.
Dù tôi có phẫn nộ nhưng lòng tôi không ngớt hân hoan
vì tôi vẫn hằng tận hưởng thế giới này từng giây phút như một quà tặng như chính tôi vẫn bừng lên bát ngát
vì em vẫn mang khuôn mặt của Chúa nhân từ
vì tôi biết những kẻ ác sẽ phải trả giá và những điều xấu xa sẽ không tồn tại mãi
vì con người không ngừng mơ giấc mơ hòa bình và sự an vui cho tất cả
dù hôm nay tôi vẫn phải chửi thề nhưng tôi không hề tuyệt vọng
tôi đụ em triền miên và tôi tràn đầy ơn phước.
18.
Tôi vẫn như ngọn lửa không ngừng bừng cháy trên ngọn cây mùa xuân xanh biếc
và tôi dạt dào như triều dâng khắp đồng bằng
tôi bung nở tôi trên kè đá nắng và tôi lịm đi trong bóng đêm của những người đàn bà khát
giấc mơ sinh nở trên mặt trăng và từ tâm của rừng rú
tôi vẫn như hoang địa không dấu chân người và lời hát của thú hoang
tôi yêu mặt đất đau thương này cũng như tôi muốn nó nổ tung không tăm tích
cho dù thế nào tôi vẫn tin vào sự vĩnh cửu cũng như sự phù du chỉ là một
như nụ hôn của tôi và mùi da thịt em là một ví dụ
linh hồn tôi và sự phóng tưởng những ngôi sao trong lồn em là một ví dụ khác.
19.
Một ngày tôi không tiếng động
cho dù em vẫn ngân nga hồi chuông ở phía bên kia thời gian
tôi nằm im không tiếng nói
sự vuốt ve của em đến tận cùng tôi là một nỗi hoang vu không mùi vị
tôi bay vào bóng tối
và ở đó, tôi nuôi một ngọn lửa thiêu đốt thế giới.
20.
Tôi vẫn mơ một giấc mơ thái hòa
nhưng muôn loài vẫn ăn thịt nhau
cũng như tôi đã ăn thịt em
sự sống trầm luân tanh tưởi sự sống cũng thơm tho thanh thoát
tôi ẩn náu trong em như hạt mầm trong đất đợi ngày phục sinh
và tôi trối trăn trong vũng lầy của siêu thực
sự ẩn mật của suối nguồn giữa háng
mặt trời và nỗi háo hức của rừng cây sau cơn mưa
đường tròn của vô tận và những linh hồn không ngủ.
21.
Khi phục sinh, tôi nhìn thấy tinh tuyền trên làn da em
tôi nhìn thấy tôi trong suốt
những mặt trời xếp hàng những rừng cây ngà ngọc
mặt đất phẳng và ánh trăng trong mắt em
linh hồn tôi vô nhiễm
và tôi yêu em như chưa từng biết
và tôi được đổ đầy bằng cái ôm của em. sự chết
ngọn lửa của vĩnh cửu.
12.2021