Thơ Phạm Cao Hoàng

PCH PortraitDRAN, NGÀY VỀ

 

Tặng anh Đinh Cường

 

khi tr v chàng đng ngn ngơ

git nước mt rơi trên nn đt cũ

đêm Dran

nh tiếng xe th m

v hướng Kado v phía Lc Lâm

đêm Dran

nh quá tiếng đàn

và ging hát ca bn bè mt thi giang h bt x

đêm Dran

nh nhng mng màu ca mt thi tui tr

chiếc giá v gian nan cùng năm tháng sương mù

khi tr v

Dran không còn mùa thu

bên kia đèo và nơi kia Đà Lt

nh Schubert và Serenade

chiu rt bun chiu trên đi thông

đêm rt bun đêm đường Hoa Hng

đêm và nhng bc tranh

v hoài vn còn dang d

 

khi tr v chàng đng ngn ngơ

git nước mt rơi trên nn đt cũ

 

17 tháng 4. 2014

 

 

THƯƠNG NHỚ NGỰA Ô

 

vậy là mình chia tay Ngựa Ô đã được một năm (*)

nhớ Ngựa Ô là nhớ những ngày mùa đông rất lạnh

ba giờ sáng tôi và em ra trước nhà cào tuyết
gió tạt tê người lòng vẫn thấy vui
vì em vẫn đi bên cạnh cuộc đời tôi
và trong căn nhà nhỏ kia
có những mặt trời đang mọc
có tiếng dương cầm Giovanni như dòng suối mát
có tiếng hát Thái Thanh và Tình Hoài Hương
nhớ Ngựa Ô là nhớ con đường
đêm mùa thu tôi cùng em đi về phía hồ Thạch Thảo
tiếng xào xạc của lá vàng
và giọt sương trên vai áo
tôi thương Ngựa Ô và tôi thương em

vậy là mình chia tay Ngựa Ô đã được một năm
nhớ Ngựa Ô là nhớ những đêm bạn bè hát khúc sầu ca viễn xứ
nhớ Nguyễn Ngọc Phong và Gửi Em, Đà Lạt
nhớ Đinh Cường và Đoạn Ghi Đêm Centreville
nhớ Nguyễn Minh Nữu và Mênh Mông Trời Bất Bạt
nhớ Nguyễn Trọng Khôi và Giấc Mộng Trên Đồi Thơm
nhớ Ngựa Ô là nhớ con đường
in dấu chân bạn bè tôi từ những nơi xa xôi có khi là nửa vòng trái đất
ngồi bên nhau giọt rượu cay trong mắt
ngồi bên nhau cùng nhớ một quê nhà
quê nhà thì xa mây thì bay qua
đời phiêu bạc như những đám mây trôi giạt
nhớ Ngưa Ô là nhớ những bàn tay ấm áp
tôi thương Ngựa Ô và thương bạn bè tôi

 

P. C. H.

1 tháng 8. 2014

(*) Ngựa Ô (Black Horse): tên một con dường ở thành phố Centreville

 

 

 

DẪU THẾ NÀO

CON CŨNG TRỞ LẠI MIỀN TRUNG

 

 

dẫu thế nào

con cũng trở lại miền trung

nơi mẹ đã ôm con bằng vòng tay bao la của biển

nơi giấc ngủ con được ru bằng tiếng sóng

nơi những ngọn phi lao nô đùa cùng tuổi thơ con

mẹ ơi!

con muốn tìm lại mảnh trăng tròn

treo lơ lửng đêm rằm nơi cửa biển

con muốn nhìn nước của đại dương và bầu trời xanh biếc

cánh chim hải âu và ngọn hải đăng

con yêu miền trung yêu biển quê mình

yêu những con còng hiền lành

và những ngư dân chất phác

yêu những đôi tình nhân

để lại dấu giày trên cát

đêm và những chiếc thuyền câu lấp lóe ngoài khơi

mẹ ơi!

xa quê hương con ngồi ở một góc trời

con nhớ biển nhớ vòng tay của mẹ

miền trung năm nào cũng phải chịu những cơn bão dữ

năm nào cũng ngâm mình trong lũ lụt kinh hoàng

và bây giờ biển khóc dân lầm than

nhìn cá chết trắng bờ thương miền trung quá đỗi

biển bình yên cả triệu năm

nay bỗng thành nạn nhân của những mưu đồ đen tối

nạn nhân của bọn người không có trái tim

dẫu thế nào

con cũng trở lại miền trung

nơi mẹ đã ôm con bằng vòng tay bao la của biển

mỗi người một tay cùng nhau cứu biển

biển sắp chết rồi không lẽ cứ ngồi yên?

 

26 tháng 5. 2016

 

 

Comments are closed.