(Thơ Phạm Tăng đọc, không có tên, TK)
Đón xuân thiên hạ tưng bừng
Riêng mình xứ lạ chưa từng thấy xuân
Giấy thơm bút biếng gieo vần
Vải trinh cọ cũng ngại ngần nét hoang.
Xuân gì? Đất nước người ta
Đẹp gì? Lớp váng phù hoa mượn người
Mới qua thoát nhục tôi đòi
Nhẽ đâu hớn hở làm loài dây leo.
Bạn bè tâm đắc vắng teo
Xóm Tàu quán trọ cheo leo một mình
Vắng xuân đâu phải thiếu tình
Soi gương vẫn thấy là mình có đôi.
Gặp khi tắt lửa tối trời
Truyện trò rỡn với thằng tôi cũng tình.
Dòng sông
…
Lỡ tay khua động mái chèo
Bao nhiêu hy vọng bọt bèo lại tan
Xuôi dòng Nhân Quả mênh mang
Cánh bèo phó mặc tràng giang vô tình.
Bốn bề sương khói u minh
Nghe trôi không biết trôi mình về đâu?
Cúi nhìn thăm thẳm sông sâu
Nước gương soi nửa mái đầu bạc phơ!
Trần gian tháng đợi năm chờ
Bao giờ ghé bến Hư Vô hỡi Thuyền?
Tâm tư trĩu nặng ưu phiền
Có Ai vợi rót khoang thuyền với Ta?
….
(1953)
Là một hay hai
Mình đây là Một, hay Hai?
Nửa trong Xương-Thịt; nửa ngoài trời mây
Nửa phiêu lãng, nửa lưu đầy
Nửa đêm tăm tối, nửa ngày sáng chưng
Nửa si mê, nửa lạnh lùng
Nửa băng giấu mặt, nửa bùng lửa tim.
Không tin có, vẫn đi tìm
Mò trăng đáy nước, cố nhìn thật sâu
Tháng ngày nhớ Trước, thương Sau
Trăm năm khơi một Nguồn Đau tự mình.
Gương ơi! đâu Bóng đâu Hình
Gương kia là một, sao mình hoá hai?
Bụi đâu mờ phủ gương đài?
Trong ta cũng bụi, rũ hoài chưa ra.
(1980)
Hỏi mình
Lạc bước từ đâu, tới chốn đây?
Trí tâm mờ mịt, xác khô gầy!
Khi chưa xương thịt, nơi nào ngụ?
Đến lúc tàn tro, có chốn bay?
Trời đất dọc ngang đâu kẻ dắt
Cuộc cờ thành bại có ai bày?
Sáu mươi, những muốn ngừng xuôi ngược
Bởi trái cầu quay, vẫn phải bay…
(1986)
Cũng một nước cờ
Còn đây, Mất cũng liền đây,
Tử-Sinh ràng buộc từng giây, trọn đời,
Âm thanh vừa thốt lên lời
Nửa câu chưa dứt, một thời đã qua…
Trăm, ngàn, vạn, ức, cái Ta
Chết trong lúc trước thành …Ta lúc này.
Ngừng đây, nhưng vẫn vần xoay
Nằm đây, nhưng vẫn tung bay khắp trời
Dại chi lãng phí cuộc đời
Tiếc Tôi đã mất, thương Tôi hiện giờ
Tử-Sinh vui một ván cờ
Người quân tử há đợi chờ hơn thua.
(1976)
Múa bút vườn hoang…
Múa bút vườn hoang vẽ láo chơi
Xôn xao sỏi đá nói nên lời
Đỏ xanh xáo trộn hồn cây cỏ
Nhẹ gót vào tranh… chiếc lá rơi…
(1973)
Lạnh ở trong lòng
Lạnh đâu thấm nhập vào phòng?
Không đâu! Lạnh ở trong lòng lạnh ra.
Bên ngoài chỉ có sương sa,
Bên trong giá buốt hơn là tuyết băng.
Rùng mình răng siết hàm răng
Làm người nằm cạnh trong chăn cựa mình!
(1968)
Đề bức tranh “Vũ Trụ”
(“Lớn vô cùng, nhỏ vô cùng”)
Trông lên thiên thể bao la
Nhìn vào sâu thẳm trong ta mịt mùng
Xác thân: vạch nối đôi vùng
Khoát tay một nét: cuộn vòng càn khôn!
Đất trời, mở rộng tay ôm
Phút giây xuất Ngã[1], bền hơn cuộc đời !
(1981)
Ngõ hẹp
Hút nẻo đường khuya vắng ngắt
Ngắn, dài, bóng ngả lê thê,
Gót gieo rên siết mặt hè
Rợn tiếng mèo hoang ngõ tối…
Thấp thoáng ai kia? Góc đường Tội Lỗi?
Mớ tóc bồng rác rưởi ướp sương đêm
Mặt phấn hoen son, loang lổ ánh đèn
Lạnh thăm thẳm đôi quầng sâu mắt huyệt
… Người dương thế hay hình ma cõi chết
Lánh u sầu hoang mộ hiện về đây?
Hận kiếp nào xưa? nhớ thủa vui bầy,
Nghe gió gọi nên thở dài u uất.
………………………..
Tâm sự buốt tê lòng đất
Bốn bề ván ghép linh hồn
Mỗi khi chiều nghe lạnh lẽo hoàng hôn
Đi vơ vất giữa đêm trường ngơ ngác,
Tìm xương thịt để trở về nhập xác…
………………………….
Ta rùng mình hun hút gió tha ma
Trong mê cuồng ta gặp chính “Hồn ta”!
Ta muốn thét lên từ đáy mộ
Cho đêm sâu sụp đổ
Cho vỡ ngục kinh thành
Rẽ cánh bay về nơi bát ngát cao xanh
Tung xiềng xích của hình hài cám dỗ!
Ôi Thượng đế Tôi vô cùng đau khổ
Sao sinh tôi cùng một thủa sinh em
Thổi linh hồn cát bụi chắp nên duyên
Yêu tuyệt đối, nên căm hờn vĩnh viễn!!
(1954)
Gương thề mặt đá
I
Người đi thủa trước mình đi tiễn
Đến lượt mình đi, thiếu một người.
Mảnh đất từ đây, ai ấp ủ
Gương thề mặt đá, bóng trăng soi.
(1959)
II
Trăng soi mấy chục năm rồi
Mộ không để đó đợi người nằm chung.
Ai làm cách trở núi sông
Kẻ ôm đất lạnh, người không đường về…
Trăng soi vằng vặc gương thề
Lấy ai khuya sớm đi về có nhau?
(1984)
III
Huyệt trống mồ hoang trả núi sông
Cốt thiêu, tro bụi gửi cho chồng
Duyên hờn phận tủi tan lòng đất
Phách bướm hồn hoa nhập cõi không!
Kẻ khuất ngàn trùng quên tục lụy
Người đi muôn dặm chết trong lòng
Cổ kim muôn vạn pho tình sử
Chép lại gì chăng? Một chữ: “Không”
(1985)