Thơ Phan Tấn Hải

Vết son ơi về đâu

 

Em mang cả hương trời

của một thời tóc ngắn

về gửi lại bờ môi

vết son in lên giấy

một đời thương nhớ ơi

 

Ngồi bên em một ngày

rồi một đời tiễn biệt

cuối trời xa chim bay

tiếng kêu rơi vọng lại

nỗi sầu vương đầy tay

 

Nhớ ơi tóc xanh một thuở

thương ơi ga nhỏ bên trường

chờ em dáng gầy như khói

nhớ mãi chữ tờ là thương

thương ơi chữ ơ là nhớ

 

Một đời anh đi tìm

mắt nhìn xa mấy cõi

em có lạc đường chim

dòng thơ loang mực tím

nhói buốt hằn trong tim

 

Phải chi ta dìu nhau

đi chệch đường thiên cổ

vết son ơi về đâu

mùi hương anh giấu trộm

vào thơ muôn kiếp sầu.

 

 

Nhìn lại trang sử

 

Tôi ngồi đọc trang sử

những dòng nghiêng ngả buồn

cay mắt dò từng chữ

khói lạnh phả trong hồn

 

Thấy rõ mấy tên bạn

đã chết lại hiện ra

đòi theo chữ xông trận

cuộc chiến người hay ma

 

Thấy muôn nghìn dấu hỏi

trĩu nặng đè từng trang

một thời buồn như khói

ám lên giấy úa vàng

 

Một thời như rất khác

vẫn nghẹn lời đọc hoài

quê nhà đầy trong mắt

nét mực nhòa không phai

 

Cúi đầu đi biền biệt

tóc rất xanh môt thời

như dường qua trăm kiếp

nhìn lại tóc trắng rồi

 

Trân trọng ghi từng chữ

làm mới những dòng thơ

ném lên trăm nghìn chữ

thành hoa qua kia bờ.

(viết cho Memorial Day 2016)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Comments are closed.