Thơ Phapxa Chan

Đoản khúc ru đêm

dung nhan đêm dần lên

nét môi mềm hiền hiện

gió lùa qua rặng núi

ru xóm làng giấc êm

dung nhan đêm dần phai

nét môi mềm mềm mại

gió lùa qua rặng lá

ru xóm làng giấc nai

dung nhan đêm dần trôi

nét môi mềm đồng nội

gió lùa qua rặng lúa

ru xóm làng giấc nôi

dung nhan đêm dần rơi

nét môi mềm rười rượi

gió lùa qua rặng tóc

ru xóm làng giấc lơi

dung nhan đêm dần rung

nét môi mềm tàn rụng

gió lùa qua rặng áo

ru xóm làng giấc nhung

dung nhan đêm dần tan

nét môi dần tàng dạng

gió lùa qua rặng gió

ru xóm làng giấc hoang.

Đồi

tôi im lặng theo em

những ngọn đồi còn đẫm ướt

bất chợt em thả tôi vào nỗi cô liêu

mặc tôi ngụp trong hồ lệ

lạnh buốt quanh tôi

là pha lê ký ức

tôi nào biết giả vờ

tôi đã khóc như một đứa trẻ lên ba

tôi đã khóc như một đứa trẻ lạc nhà

lăn lóc trên những ngọn đồi ướt sũng

tôi im lặng theo em

nhưng em đã đi xa

để lại sợi chỉ mờ

là tiếng cười vang qua những miền lạnh ướt

tôi nào biết giả vờ

tôi đã khóc như một đứa trẻ lên ba

tôi im lặng theo em

nhưng em đã đi xa

tôi im lặng theo em

nhưng em đã đi xa…

Cuộc chuyện dưới trời đêm

tôi đi ra vườn đêm

những bước tôi vô tình cắt qua

lộ trình hành hương của một chú ốc sên

tôi xin đường

về thăm mấy vì sao góc trời

chàng cho phép

dẫu chậm một giây cũng khiến

chàng lùi về hàng thiên niên kỷ

chàng nhìn tôi đọc chữ

chàng nhìn tôi ngắm sao

chàng nhìn tôi làm thơ

vẻ xót xa, chàng nói:

kìa, một chùm hoa vừa nở

kìa, một làn gió vừa lên

kìa, một niềm đau vừa nhói

đêm mà không buồn thì làm gì, tôi hỏi

khi bầu vú bên kia của trái đất cũng đã bị mặt trời bỏ quên?

tôi theo chàng

bò lên ngọn đồi còn lại

hướng về chóp đỉnh lãng quên

bỗng thấy mình cũng lùi lại hàng thiên niên kỷ.

Trời rét

những ngọn đèn vàng buồn ngủ

mưa bụi đổ bộ trên thềm nhà

con phố co ro run rẩy

thần chết làm một chuyến du ngoạn quanh đây

bài hát đã đủ cũ để nghe

một quán café trong trí nhớ

có sân rêu và bức tường vạn niên thanh

người úp mặt xuống hai cánh tay

ngủ gật.

Tại Cộng cà phê

nét hoa mờ trên phiến gỗ ngủ say

nhạt nhoà chiều khói tím

bóng đèn khóc khan mộng mị

bàn ghế cười cợt mây mưa

ngón kẹp điếu thuốc tàn nhanh

hỏi tháng ngày cũ chưa

sau ngàn năm bả lả

người cầm lá bài bâng khuâng

ta ném nước cờ vội vã

dọc phố hoa râm

chân vẫn tin rằng đường có thật

váy và môi son hút mắt

đêm và tóc biếc quấn thân

máy đánh chữ gõ nhịp thay dương cầm

nụ cười nứt đôi hai dãy phố.

Đinh Thảo

xa lộ chiều tối nay

mưa giăng ngái

em ngủ trên vai anh

cơn mơ tê tái

anh muốn khóc

những bông hoa vệ đường

ủ nỗi buồn rét mướt

đưa em về

mà tưởng đưa em ra khơi

cơn ngủ dọc đường

ban chút ơn thơ dại

đâu đó trong ngày xưa

anh đã từng muốn nhớ

một khắc chiều nay

anh đi chậm lại

những mong em ngủ mãi trên vai…

Dột

tôi sẽ nói mãi về những tinh cầu
luân chuyển quanh ngón tay
tạo ra mùa và ngày đêm

nỗi nhớ
chuyến tàu trôi
luân hồi tôi đã lỡ

anh cứ lặng yên thôi
mưa trên lòng tay vỡ
khum cách chi vẫn dột hoài
dang dở
tôi nhìn qua vết thương
cuộc tình xuyên
tháng năm
chẳng níu
những tinh cầu mọng trĩu
dột qua tim

anh cứ lặng yên thôi
cho bài thơ khô vỏ
hạt lệ sẽ nứt mầm

một sớm mai đầy gió
tôi cứ trôi đi chăng
trên đường băng bỏ ngỏ
duỗi cánh thu chân
ngậm nhành hoa nhánh cỏ
phút lãng quên
lao sầm vào tim gió.

Những gốc rạ xót xa —

những bông hoa nở muộn

ngày em không thưa lời

gió sông bỗng rộng

anh nghe lại một bài hát

ngắm em chìm dần

dư ảnh là hoa sóng mênh mông

lòng anh ba động

nét cười em buồn dần theo nắng tắt

thoáng khẽ run

bên hiên chiều gió hắt

lặng im

anh quờ tay khẽ hỏi

em có ở đó chăng?

cho anh chạm vào nhé

trầm tích lệ khô

ngàn năm trên vách má

bài thơ chép từ bia mộ đá

là những dòng dở dang

anh chưa kịp hoàn tất

để gửi em

mà gió chiều đã thổi anh tắt

anh sẽ được bay lên

và sờ chạm em

những vết thương trên mặt

trên một nơi trong vũ trụ

một đốm củi hồng vừa nhóm lên

giữa sa mạc ban đêm

giữa sa mạc ban đêm

giữa sa mạc ban đêm.

anh cố nhớ giọng em mà khó quá

ôi lênh lang chiều khỏi toả mịt mù

cay mũi anh khói dâng từ gốc rạ

minh hoạ chăng một giọng nói hôm qua?

anh lâng trôi bay là là thôi cũ

mảnh tơ nào thiết chặt nỗi xót xa

trót quên khuây một nửa khúc dao ca

anh sợ khói cuốn anh về trời cả

em ẩn mình góc rừng chiều lá đỏ

xạc xào ôi chân gió lén quay về

em nhìn anh — mắt thao thức đêm sâu

anh gọi em — giọng trùng khơi khản đặc

mình huyên náo một đời còn chưa đủ

sao bỗng mong tìm giọng nói hôm qua

sao bỗng mong nhớ đường về thôn cũ

để bước trên những rốc rạ xót xa?

nàng ơi

anh sẽ làm xong bài thơ kịp trước khi

cơn ngủ hành quyết mi mắt anh

chúng không chống lại nổi

những tảng đá hút xuống vực sâu

anh bị kéo sập

đứt lìa tay em

bóng tối va đập

mặt trời nhá nhem

nàng ơi

truyền thuyết kể về nỗi quạnh hiu bên bờ núi

anh cứ rơi như mưa trái mùa

như cam lồ sương móc

miền mát êm

anh về

mang theo em

từ hơi thở

và ký ức loãng mờ

em là khí quyển anh

nàng ơi

ngày mai từ đâu đó trong kẽ đá

trút một tiếng thở dài băng giá

núi trầm ngâm

điều không thể nói

phát tiết thành

những bông hoa nở muộn.

Kỷ niệm hoang đường

pháo đài

mang dáng em

đàn bà thế kỷ

lũ chim biển

múa

trong nắng hè

sóng tung bụi bọt

khoé mắt em

thước phim

ngày hôm qua

em ngồi bên thềm

giấc dế

rồi

ta vẫn ra khơi

sóng khói là nhà

nhưng em còn ngồi đợi

suốt buổi chiều ngả màu thế kỷ

pháo đài

bị lãng quên

nay chỉ là chỗ lui tới

của những đàn chim biển hành hương

và em

đàn bà thế kỷ

đứng

như pháo đài

bỏ quên.

anh cất tiếng nói đang là

giữa bến bờ đã qua

anh cất tiếng lần đầu

sau khoảng dài im lặng

quê hương—

điều không tưởng

miền bất khả tri

và bất khả quy hồi?

anh nhìn từ khung cửa nơi đây

ước lượng khoảng cách về mùa đông bên ấy

anh không thể quay về

có vì vậy mà tình yêu có thể?

em có ngại những dấu hỏi

anh vẽ mãi bằng những bước chân anh?

anh sẽ thôi viết những câu chuyện dài

vì lời của dòng sông đã đủ

chỉ một ít bụi thơ

phóng chiếu qua vạt nắng ban mai

từ ô cửa sổ

vẽ lối về

về nơi ta hằng muốn

quê hương của chúng ta?

nhắm mắt lại đi

mọi thứ vẫn còn nguyên

tường vách mỏng manh kia—

nơi giam cầm

hay là đường khai phóng?

đừng trả lời

đừng trả lời, em nhé!

hôm nay

anh nói nhiều hơn một chút được không

hỡi đôi tai một ô cửa nhỏ

bởi vì tất cả đang nhoà đi

và vơi dần như sợi thuốc

tan vào phổi anh

khói tháng ngày phiêu dạt

người ta hút thuốc

vì lưu luyến một hoài niệm khói

thuở hỗn mang

con người trong hoang mang ướt sũng

từ cháy rụi bước ra

vội vã tìm nhau

đến nay còn vẳng trong lời hát

kỷ niệm một hoang đường

không phải thiên đường hay địa đường

mà là một hoang đường

em nhớ chăng?

một hoang đường

em nhớ chăng?

anh đã quen những lá thư ra khơi mãi mãi

hồi âm là sóng cả chứ không phải tiếng em

anh đã quen lời mình vùi trong gió

hồi âm đây — nỗi im ắng rừng chiều

anh đã quen tự mình phải hiểu

đường bay về của những chuyến chim đêm

chở số phận qua từng vùng không phận

nơi mà ta chỉ có thể lặng nhìn

anh đã quen lần sờ từng đường vân mặt đá

mà tưởng như đang sờ chạm mặt em

và dỏng tai nghe tiếng rừng trút lá

anh hỏi lòng — em muốn nói gì chăng?

anh ngạt thở nghe tinh cầu vĩ đại

mang tên em đang đè xuống ngực anh

nếu chẳng phải là điều bất khả

sao có thể giữ anh

trong chiêm bái chân thành?

nơi biên thuỳ của tháng ngày và cảm giác

người nói bằng tiếng chim

và mặt trời đi tìm chốn ngủ

người xuống dòng

khi

giấc mơ tan vỡ

tung một nắm gió sông

vào vùng không trọng lượng

ta chết trên tay mình

xin tự tay khâm liệm

xin tự tay khắc mộ bia

xin tự tay xoá tên mình trên cát

người chết trong không gian

giọng chim non hoá thạch

bầu nhũ hoa nhỏ những giọt mắt đêm

em chưa ngủ à

đêm nay anh lại hoang đường quá

anh nói về sự tật nguyền của những cái cây

nhưng biết làm sao

em kể về những vì sao

để ru anh trên cát

sáng mai đây

anh chẳng thấy anh đâu

anh chưa biết ngày mai

điều gì sẽ khiến anh thức giấc

trong sự quy hồi vĩnh cửu

anh có cần dắt em em qua

con phố này

thêm mười ngàn lần nữa?

con đường loài người phải đi

để xuyên qua thế kỷ

dưới chân là sỏi đá

trên đầu là mây bay

phía trước là sương mù

sau lưng là bóng tối

những dáng người lần sờ nối nhau

đi theo tiếng hú dài

của một bầy sói hoang

hay một đoàn tàu nào đó?

Một phiếm định rong rêu

khi những ước vọng vỡ tan

anh vẫn còn một khối rong rêu trong trí tưởng

nơi buổi chiều mọc lên lời ca của sông hồ gió

đến lượt lũ chim thay áo cho cơn dông

và bữa cơm chiều không còn tay ai dệt khói

những lời nói dối tôi gieo

chẳng may lại nở thành

bụi hoa biết nhìn vào đôi mắt hỏi

anh đi về phía đồng không

gặt cho tôi một lời hứa nữa

nơi chân cỏ chạy rảo hơn chân người

và tôi vô phương bắt kịp

nơi anh mãi trễ tràng

vì lỡ sa vào vùng không ký ức

thử hỏi có lời hứa nào còn bươn rễ nổi

tôi muốn anh ở đó để chẳng bắt kịp anh

khi những ước vọng vỡ tan

anh vẫn còn một khối rong rêu là tôi—

anh trượt

trên ký tự ngày cố chắn che bằng đêm nguyệt thực

anh cầu nguyện đi biết đâu

giữa cát lung vẫn giấu đâu lòng giếng

đám mây biệt giam còn mỏi mong

thêm một kẻ sa chân lỡ bước

những ước vọng reo tên thiên quốc

bất hốt thành điềm giao ước rong rêu

—cho anh một đường trơn lòng giếng

anh lăn vào cỏ đẫm sương khuya

           anh có thể hoặc anh chẳng thể

         bắt kịp tôi điểm giao hội nhiêu khê—

tôi cắt cánh tay vươn dài từ cơn ngủ

sẽ nhanh thôi anh vụt ôm một thoáng hương lê

sân trước tôi để mặc ánh trăng đêm nay khoả thân tắm tát

vùng cỏ im tiếng chim lặn dưới hoàng hôn không bóng nắng

nơi chúng gọi là nhà là nơi biệt tăm những câu chuyện kể

chỉ có anh thêm thắt vào những điều

chúng chưa từng muốn nghe muốn hiểu

vầng trăng còn hận anh đã một lần nhắc đến xiêm y

để mỗi khuya nàng đều thấy mình trần truồng lạnh lẽo.

(Rút từ bản thảo Ngày ra đời của gió)

Comments are closed.