Thơ Quảng Tánh Trần Cầm

Night V_Albert Bloch

Night V – Albert Bloch

 

Tháng tư & nỗi buồn khuất mặt

 

một buổi sáng mở mắt

bắt gặp mình nằm co ro trong trại súc vật

lao xao nghe tiếng tằng hắng gầm gừ cự nự đe dọa thách thức

của tập hợp súc sinh

đang chen lấn xô đẩy giành giật

trong hỗn mang thời nguyên thủy 

bây giờ là giờ ăn

khi con và người cũng như nhau

nỗi buồn khuất mặt

che dấu trong cơn chán chường không dứt

kẻ hăm he hằn học gay gắt

kẻ bỡn cợt chế nhạo bằng sự gian trá dã man

người cúi đầu chịu trận

cái bóng trùm khắp dang tay phù phép

hô biến hô hiện hô biến hô hiện

người nhẹ dạ hóa đá bên đường

nhiều lần chảy nước mắt nước mũi

vợ hỏi con quan tâm

tôi lặng thinh rồi trấn an: dị ứng –

biết đâu chứng dị ứng thời cuộc đã thành kinh niên. 

 

 

tháng tư – lại tháng tư

 

quê hương tôi đã hư hoại sau bao tháng tư

mục ruỗng từ trong ra ngoài

chôn trong ngôi mộ dân tộc tập thể

cao và rộng – trùm khắp trải dài

ngày ngày nín thở trong nhà mồ kín hơi

ngột ngạt tối tăm và trống vắng

lăng tẩm tượng đài vĩ đại

mộ gió hoàng tráng

vẫn chưa đủ nhốt loài quỷ dữ

đêm ngày khủng bố đày đọa

người dân sống mòn –

những cái bóng câm nín mỏi mệt

vất vưởng giữa hai cõi tử và sinh

chập choạng trên dòng ưu bi khốn khổ

sự sợ hãi nuốt sống trí khôn

bóp nghẹt can đảm

chà đạp lòng tự trọng

và như mọi ngày trong ngôi mộ dân tộc tập thể:

thượng đế thì xa mà cái ác thì gần –

đất nước tôi lê lết trong gông cùm xiềng xích vô hình

bao năm qua thời mạt vận vẫn mãi vươn theo

tháng tư rồi lại tháng tư

bạn và tôi ngồi lặng trong đêm

ghi chép bâng quơ những mảnh rời

ray rứt

chới với

hụt hẫng

chờ tiếng gà gáy sớm buổi rạng đông

– đâu là điểm tức nước vỡ bờ?

– đâu là điểm không trở lại?

 

Q.T.Tr.C

 

 

Comments are closed.