Thơ Tạ Xuân Hải

Ô CỬA  

 

Lũ học trò

Ngồi trong căn phòng có nhiều ô cửa

Chúng nhìn vào mắt tôi

Ở đó có hai ô cửa từ lâu đã không còn nhìn thấy những ô cửa khác

Chúng nhìn lên tấm bảng đen

Ở đó có một ô cửa mở vào bí mật

Những bí mật xa lạ vô hồn

Chúng ngồi trong căn phòng có nhiều ô cửa

Nháo nhác tìm chính mình

Nháo nhác tìm chút thân quen

Những xác chết thời gian lềnh bềnh trôi trong khung cửa

Ông thầy giáo đánh thức cơn mê ngủ

Khiến giấc mơ dang dở

Giấc mơ ngoài khung cửa

Không có những con chữ ngay ngắn đến mức chết người

Bất chợt mưa rơi

Ào ào ngoài khung cửa

Lũ học trò

Chúng không nhìn tôi nữa

Không nhìn tấm bảng đen

Chúng nhìn vào những ô cửa kính vô tri

Và trong mắt chúng

Lần đầu tiên

Tôi thấy một niềm kinh ngạc

 

 

THỨC DẬY

 

mặt trời gọi

thức dậy một ngày nhàn rỗi

phố xá ngoài kia không chạm được vào tôi

con chim chích bông lảnh lót bên hồi

gió nếp thoảng vào vị bạc hà mát rượi

tôi trôi đi

trên bồng bềnh những nhánh cỏ đẫm sương

cô gái tìm hoa dại

dâng tặng buổi sáng một nụ cười trong vắt

tôi quên mất mình có thật

không nhớ ra hôm nay là ngày thứ bao nhiêu

trên hành trình dằng dặc cuộc đời

con chim chích bông lắm lời

rót vào tôi tiếng cười rinh rích

chùm xoài trĩu trịt

ôm nhau cùng tắm nắng trời

mảnh vườn của tôi ơi

ánh nắng mùa xuân của tôi ơi

nhớ đánh thức tôi những ngày sắp tới

để tôi quên đi tiếng còi xe inh ỏi

để tôi tái sinh

một chút con người…



QUÊ TÔI (II)

 

Quê tôi

Chè xanh núi mọc lùn tùn

Sim mua dại chừa đất cỏ

Gà ngậm sỏi mơ thóc lúa

Chó răng gãi đá thèm xương

Giọng thuốc lào bỗ bã câu Kiều

Mẹ gánh sông oằn thúng gió

Tre quen đường bão bốn mùa

Tay lá te tua

Dồn măng non líu ríu

Chui vào chân mẹ gió lùa

 

Quê tôi

Con đường đâm thẳng chân đồi

Hất lên gió lào nóng đỏ

Trai ghét gái mắt hay nhìn

Gái ghét trai lời bóng gió

Thương nhau chém núi làm tin

Giận nhau mang rào rấp ngõ

Trăng sáng ra đồng cắt cỏ

Không nghe ai hát dân ca

 

Quê tôi

Con cò bay lả bay la

Vỗ cánh hai lần

Bay qua đồng lúa

Nhát cuốc chạm vào chát chúa

Bật lên rơi xuống bần thần

Tôi theo lũ trẻ tập đánh vần

Mở trang sách đọc bài ca xa lạ

Cánh cò bay la bay lả

Không phải cánh cò quê tôi

Đêm trăng sáng dọi đáy nồi

Ám ảnh bữa cơm dở bụng

Hạt bùi chết ngoài đất cứng

Lổn nhổn khoai sắn chen nhau

 

Quê tôi

Những đứa trẻ vô danh

Cắp túi đi tìm phố

Bạc tóc tìm ăn

Bạc mắt tìm người

Bạc đêm đen tìm đường vào thiên cổ

Nương tiếng roi cha thuở nhỏ

Làm người

Lấy bụi bặm lau đời

Đem cằn khô tưới phận

Mọc lên những mùa lận đận

Trái đắng lùm lùm nóc rổ mưu sinh

 

Quê tôi

Những bàn chân toạc đường sỏi đá

Phiên chợ xa

Mẹ bán vôi mua đỏ môi trầu

Mua khói thuốc cha chiều rét

Muối gừng dữ dội ghét thương nhau

 

Đâu cần núi cao sông sâu

Mơ gì mái đình bến nước

Quê tôi không câu ca dao đồng xanh mươn mướt

Chẳng cổ tích ngàn đời thăm thẳm sử huyền thiêng

Tôi yêu quê

Trăm nghìn con người cằn cỗi đất hoang

Thở hơi sống vào đá đen sạm mặt

Những nẻo đường loài hoa dại không tên

Gai nát dưới bàn chân thứ nhất

Những kẻ đi đày mở đất

Dạy chúng tôi

Bay cao

Bay xa

Hãy nhìn xuống sỏi đá màu sự thật

Chân đất mở đường

Bám rễ tình người

Xanh xao xuyến quê hương.

 

TXH

 

Comments are closed.