QUÊ TÔI
quê tôi
thiếu những đứt gãy địa tầng vĩ đại
núi cao ngang đầu người
gò thấp hơn ngọn cỏ
cha vác cuốc đào sông
lấy đất đắp hào chắn gió
tôi nghe hư vô kể lại
nhớ một làng quê xa mãi
làng có cổng đình
lúc ra đi vội vã
bà tôi nhét túi mấy câu ca dao, chuyện cổ
ông tôi mang theo một xe cuốc với cày
mảnh đất cằn khô vàng võ
ươm hoài không lên nổi cây xanh
qua mấy vụ mất mùa liên tục
mẹ ru tôi bằng nỗi bực mình
tôi lớn lên không thấy nụ cười
hỏi bà ca dao cổ tích
bà tôi lục túi hăng say
lận ra toàn lỗ rách
ông tôi chêm thuốc điếu cày
bập bòm bài hát đứt dây
cha giấu tôi chuyện đào sông
chỉ ngọn núi xa mà bảo của mình
và dạy tôi tình yêu cái đẹp
quê ta sơn thủy hữu tình
tôi quên làng xưa có cái cổng đình
yêu quê tôi trần trụi
yêu bàn tay thượng đế của cha
câu ca dao mẹ tự nghĩ ra
yêu ngày xưa tiếng khóc
cả nụ cười nặn ra khó nhọc
lời nói dối ngọt ngào
mọc
một
đóa
xanh xao…
BÌNH THƯỜNG MỚI
bình thường mới
trời lại bắt đầu đêm
tiếng karaoke vang lên
gánh mẹ đi mải miết
những bợm nhậu ôm vai nhau thắm thiết
xóm này anh đếch sợ thằng nào
tiếng mẹ quát con
không học thì đốt sách
tiếng hai bà hàng xóm chửi nhau
mày đừng tưởng tao không dám đánh
những thanh âm sực nức mùi đời
vút lên khỏi mặt đất tối
kéo tụt quần những ngôi sao
chút nữa thôi
khi loài người say ngủ
trong góc nhỏ khu vườn
một loài hoa khẽ nở
một mùi hương sẽ vỗ cánh bay đi…
LOCKDOWN
suy cho cùng
dù thành phố lockdown
nhưng không ai phong tỏa được những cơn gió
chúng vẫn lượn ngoài đường
không mang theo giấy thông hành
những đám mây vẫn đi chợ
chỉ để ngắm mặt trời
và ngắm những vì sao
chiếc làn đựng đầy những hạt nước đá
không phải hàng thiết yếu
những chú chim vẫn hót cho nhau nghe
không đeo khẩu trang
khoảng cách đúng bằng hình hài một nụ hôn
suy cho cùng
chúng thuộc về bầu trời
vùng xanh vĩnh cửu
cả bạn nữa
dù thành phố lockdown
những giấc mơ của bạn vẫn có thể lang thang đây đó
trên vùng xanh bao la
chỉ cần bạn âm tính với thấp hèn
và tiêm đủ ba liều vacxin thi sĩ…
TXH