Thơ Trần Đức Toản

KHI TÂM HỒN CHÚNG TA ĐỔ NÁT

 

Liệu ánh sáng có hiện lên, cuối con đường

không biết ngày mai sẽ ra sao

khi tâm hồn chúng ta ngập chìm

trong xó tối

trên nóc nhà thờ

một vì sao le lói

vẫn ẩn đâu đây, những hy vọng ban mai

khi Chúa đi qua, quãng thế gian này

nhưng đến giờ tận

bầu trời xanh lại vống lên màu đen

những đám mây thay màu, vẽ khuôn mặt người

chúng ta bản sao y chang, về cái chết lạ

sao số phận chúng ta, lại đặt trên tay kẻ khác

chúng ta hát, bài hát lạc quan về một thiên đường

một thiên đường

bằng sự hão huyền

bằng thứ minh họa vớ vẩn

dẫu chẳng ngây ngô chút nào

về hình hài và thế đứng

chúng ta người chủ, mang danh hiệu giả

một trào lưu

cuồng nhiệt, điên dại…

trong tiếng quát, của âm thanh mệnh lệnh

dưới họng súng, của những kẻ thanh toán lịch sử

thế giới bình yên, vô cùng quyến rũ

bởi tràn ngập thương yêu

sao tâm hồn chúng ta đổ nát.

 

ẢO TƯỞNG

 

Ảo tưởng của chúng ta thật sáng láng

bộ mặt nó nếu thiếu vắng

thật dễ chịu nếu nó an ủi chúng ta trong xó xỉnh cuộc đời

những kẻ tạo ra ảo tưởng

lại không hề ảo tưởng

những kẻ nuôi dưỡng kỳ quái

nhắm vào sự kỳ quặc

ảo tưởng ư ! Mưu chước nó đùa bỡn với bao ham thích

nó sẵn sàng phủi tay

ngay trên tờ giấy trắng

nó thạo trò hỏa mù

biết nhảy múa

biết im lặng

giỏi tung hứng, vị hương ngất ngây từ một bông hoa giả

cái mũi ngốc nghếch của chúng ta hay não trạng

chính chúng ta, không ai khác

chứng thực cho sự vô thực

mọi giá trị bị đánh đồng

đôi khi ảo tưởng ngang qua

bằng những chữ vàng danh dự

lời phát ngôn – nhất trí

cái bắt tay

cái ôm dường thắm thiết

ai nhìn thấy trước ngọn ngành

hiện hữu và che đậy

dựng lên và xoá đi

chiến tranh không mang bộ mặt thật

tất nhiên chúng ta không mù quáng

trong thế kỷ hoang đường.

 

KHUÔN MẶT BỊ VẼ BÙA

 

Bịt tai, che mắt

trong tuyệt vọng

Chẳng phải ngạc nhiên

chẳng phải đột nhiên lạc điệu

trên khuôn mặt chúng ta

với đồng thuận của hai con mắt

lại tìm kẻ dẫn đường

 

Rồi một ngày

quyền lực – siêu vi

con người tham lam độc ác

con người dối trá

con người hèn hạ

Thế kỷ ê chề

hội họp bảo kê

vị thế những chiếc ghế

Những dãy bàn trắng tinh phủ bụi

mượn chúng ta tới lui

góp thêm bàn tay vỗ

và chúng ta nhảy múa

Rồi một ngày

bởi chính bất lực

con người cuồng điên bạo lực

Sau bốn bức tường ngoan cố

những kẻ vô thần

những cái đầu toàn trị

mượn những đồng tiền còm cõi

vẽ bùa lên mặt chúng ta.

 

THIÊN ĐƯỜNG

 

Mỏi dốc

đá mòn cuộc nhân gian

động Thiên đường phía bàn tay vẫy

luồng khí lạnh toả ra từ hướng nào

không biết từ đâu đến

bức tường đá kịp mở ra

ôi lâu đài ngủ quên!

trùng lặp giấc mơ lạ ngỡ mình gặp lại

những thiên thạch như vừa phôi thai

dưới ngôi bảo tàng của bàn tay khổng lồ

mấy triệu năm

bản thể bừng sáng

khúc xạ đan nhau

hào quang rực rỡ

hấng bàn tay

giọt mát phun từ đáy miệng thiên thần

ve vuốt tóc rối

tôi lắng nghe núi rừng hợp tấu

giọng nói của ký ức xa vời

vào sâu vào sâu nữa

lòng đất chôn trụ thiên sừng sững

phiến đá nghiêng bóng lặng ai ngồi

ánh sáng đổi

chợt vụt qua bóng ngựa phi rất nhanh

không hề thấy tiếng gió

thác loạn

dưới những hình hài ngây ngô

giáo gươm sắc cắm sâu vào đất

lẫn vào bóng đêm

còn vọng lại bước chân

khách lữ.

 

T.Đ.T

 

Comments are closed.