Thơ Trương Đình Phượng

DƯỚI MÓNG VUỐT CỦA BÃO

lũ kiến nắm tay nhau bám chặt cành cây mục
kiên nhẫn vượt qua dòng thác lũ
trong đêm đen
chúng thao thức ngồi mơ về những mầm nắng nõn
một cọng rơm khô
khe khẽ hát bài ca về cánh đồng mùa trổ sữa
bầy châu chấu non tinh nghịch khoe màu áo
gió ném những chuỗi cười cuồng dại
dưới những nhát roi dữ dằn sấm sét
mưa hả hê xả nỗi oán hờn, tích tụ
lác đác dăm vì sao e dè hé mắt
nơi rừng sâu
loài thú dữ đã chìm vào giấc ngủ
cành cây mục thả hồn theo dòng nước
mơ về những mùa xuân bất tận…

CUỐN SÁCH BỊ LÃNG QUÊN

giá nghẹn bụi
lũ mối nằm im
lặng chờ
cơn động kinh của thời gian
đánh thức thanh xuân
những ngôn ngữ đang dần lão hóa
dòng máu
khóa hơi thở trong huyết quản
miền suy tưởng tấy sần
một cánh hoa
đem cả rừng xanh chôn vùi
trong rã úa
những cơn đau
quanh quẩn giữa muôn bề tù ngục
hi vọng
một tia mắt bình minh
đêm rã rùn vị chết
mực mốc thủ thỉ cùng tôi
khát vọng trinh nguyên
rạng sáng
tôi gục đầu
trên trang sách cạn khô mùi máu

HÀNH TRÌNH MỘT HƠI THỞ

tôi chạy dọc theo các bụi đêm
nơi những chòi hoa bắt đầu mở nụ
nỗi buồn là một dãy cúc ai đó quên cởi
đan dày trên võng mạc những mái nhà
bầy cú giật mình
liên hồi rúc lên chuỗi thanh âm tang tóc
nấp dưới những giỏ sương
tôi run rẩy vì bàn tay vô cảm của gió
màn trời quang đãng dần ủ màu sữa cũ
những giọt máu của khuya khoắt nhỉ từ đám mây
xuống con đường đã chất đầy linh cữu lặng im
bắt chuyến tốc hành trên đôi cánh mối
tôi lẻn qua khe hở khung cửa sổ
ngôi nhà giam giữ chiêm bao
đắp tấm chăn cảm lạnh
tôi rên rỉ như một bài thơ gãy khớp
bình minh
linh hồn tôi phân hủy dưới đáy mồ thơm nồng nắng cốm…

TĨNH MỊCH

nhà vắng
máu đêm len vào ổ khóa
ngọn đèn
ủ cô đơn trên phiến tường gầy
gió mỏi
lê chân qua làn cỏ ướt
hương hoa
gục chết xó vườn
người về
hâm bình yên từ mùi trà cũ

GIẺ LAU

đóng cửa
chợt nghe cơn đau của mọt
chảy tràn thớ gỗ
ánh đèn khuya
giật mình
đưa ma một hạt bụi
sương về
để tang lá úa
rửa mãi
chưa sạch nỗi buồn
một câu thơ…

KHI NGÀY MỞ RA NHỮNG TÀN CHÂN ĐOM  ĐÓM

tôi chở hồn tôi qua sa mạc trí nhớ
hải lưu mùa xuân đã cạn trên mí mắt lũ phù du
khúc kinh cầu chỉ còn là những tàn vải trắng
đắp trên xác mặt biển chưa kịp khâm liệm
những chiếc sọ ốc kiên nhẫn chờ trận gió tẩy uế
khi cơn mưa gầy rược dưới đòn roi mùa hạ.
phố loãng
rót vào tôi những cơn mớ ngủ của rêu
trong mùi thơm cuốn sách cũ
vẫn còn nguyên linh hồn những con nhộng mối
hơi nước không thể thoát ra khỏi cuống họng đám mây
những con ve nằm lười sau lùm cỏ ốm
tôi ăn mòn nước mắt của lá
ngày khép lại nơi nghĩa địa những giọt mồ hôi.

NHỮNG THÁNG NĂM BÊN BỨC TƯỜNG XÁM LẠNH

chiều quáng gió
chùm trí tưởng rơi theo đám sương mảnh nơi ngã tư ý thức
bàn tay mệt mỏi gom từng cơn mộng mị
ngậm đầy mùi mây ố
những dòng sông hoài ức ngủ lười dưới rặng tường vi
một bài thơ từ tiền sử trở về
kể với tôi những đường chân trời mới
cốc bia thời gian tung đầy những mụn bọt
vào khuôn mặt tháng bảy phù nề
một người đàn ông ngồi xếp những chiếc đuôi của nắng
trên vỉa hè bạc trắng lớp bụi quên lãng
tôi lặng lẽ đi qua những ngón tay dị dạng khát khao
lạc vào mái lều đám tinh trùng chiều thu
yểu mệnh
ngọn đèn trên tuyến yên của tóc
lay lắt trong võng mạc đêm
khởi thảo chương cuối cuốn tiều thuyết của những giấc chiêm bao
giải thoát
con đường như bộ ngực người thiếu nữ
đã qua kỳ phát dục
âm thầm ủ sữa
từ bức tường ám mùi tháng năm xám lạnh
cháy bừng lên tinh thể những làn rêu

PHÍA SAU MỘT CƠN ĐAU RĂNG

vũ trụ méo mó trong đôi mắt mù màu
từng đám mây như lũ cá ngộp thở
cố ngoi lên khỏi dòng sông chan đầy âm sắc lưu đày
mở rộng đến vô cùng chuỗi tiếng rên rỉ
sặc sụa giấc mơ dưới chân thánh đường ảo giác
vỉ não trương lên từng đợt thủy triều tê nhức
thanh trừng mọi ý tưởng
giữa van đêm
!

TRÒ NHẢM

đôi khi
cơn mưa quên mất
mình là con hoang của nhiều bà mẹ
đôi khi
hạt sương quên mất
mình chỉ là kẻ ký sinh trên ngọn cỏ
đôi khi
con đường quên mất
nếu không có những bàn chân con người
mình sẽ trở thành kẻ bị lãng quên
nhiều khi loài người quên mất
mọi cái chết cho tự do
chính là sự khởi đầu…

NHỮNG CÁNH HOA & EM

Những cánh hoa hồn nhiên reo cười
Dưới nắng
Cho đến khi chúng bị ngắt lìa khỏi thân thể cây
Anh đã trao chúng cho em vào chiều kia
Trong chiếc bình pha lê rạng rỡ
Những cánh hoa buồn bã kéo dài sự sống
Em đã vô tâm
không nhìn thấy
những giọt máu đang dần khô kiệt
nơi ban công
chúng ta hay ngồi
anh vuốt tóc em
và ngửi làn hương dầu gội hoa hồng
anh nói, bầu trời ẩn sau mái tóc em
chiều nay
vẫn ban công ấy
nhưng chỉ còn tiếng lá rơi
và gió
cuốn sách diễm tình nhìn em
im lặng
lặng im
em nhìn nắng
qua đời
ngoài mảnh vườn
ngào ngạt làn hương những đóa hoa đồng nội
reo cười dưới bầu trời
tự do
phía sau em
những cánh hoa lần lượt trút linh hồn
em đã cướp đi sự sống của hoa
còn anh
giam linh hồn em
vĩnh viễn
ngục tù

ĐIỂM CHỐT

có thể
cánh hoa kia rồi sẽ tàn
dẫu bình chưa cạn nước
có thể
nụ hôn kia sẽ héo
trước khi trận mưa tình yêu kéo đến
có thể
ngọn đèn kia sẽ tắt
dẫu đêm nay ngoài trời gió đã ngủ quên
có thể
tôi sẽ sinh ra lần nữa
trên bầu vú của em
trước khi đời đào mồ chôn khát vọng tự do…

HUYẾT QUẢN MÙA ĐÔNG
(TẶNG NG…)

1.
trở về từ nghĩa trang mùa thu
ngồi dưới cái nôi của những hạt mưa
tôi nhẩm đếm từng hơi thở lạnh
rất nhẹ
hấp thụ vào mao mạch đám cỏ hồng sơ sinh
2.
tiếng quẫy vây của đàn cá nhỏ
dưới mảnh ao bắt đầu ngửi thấy mùi của tuyết giá
làm xao động vầng mặt trời
vừa rời bỏ tháng năm thiếu nữ
3.
những chiếc lá sắp sửa giã biệt tuổi thơ
nô đùa cùng ngọn gió dịu dàng
một bông cúc họa mi e dè mở mắt
nụ cười quyến rũ sau hàng rào cũ
4.
từng chấm từng chấm máu của đêm
lần lượt nhỏ xuống trang tiểu thuyết dang dở
tôi dần đặt những con chữ vào chiếc cũi
thanh thản
lắng nghe những vì sao quá cố khiêu vũ trên đồi…

BÀN TAY CỦA NGƯỜI VẪN ĐẦY HƯ CẤU
(ĐẾN NG…)

1.
trong tử cung của màn đêm
ngồi và ngửi sách cũ
môi tôi khô
như một ngày dài khát cháy
những giọt nước mắt đêm
thanh thản như hương thơm người chết
2.
trong tử cung của đêm
những cơn gió mồ côi của mùa hạ cũ
tìm về và nhảy múa trên viền môi loài hoa tư tưởng
3.
tôi rỗng như một sợi dây đàn
mà bàn tay người đã ám mùi quên lãng
trong đáy tim của đêm
tôi gói tôi bằng tinh huyết của sương
ấp ủ một chân trời…

HOROSCOPE (*)

bản thể của mùa xuân đang bước vào giai đoạn hủy phân
dự báo của bầy chim vong nô
đã linh ứng vào trận đổ máu những ốc đảo
trên linh cữu của sa mạc.
những chiếc gai của lũ xương rồng
chích máu mình điêu khắc bức họa bình minh
lên nền trời quánh đặc
phía sau vách não của những đám mây phong cùi
thấp thoáng nụ cười bí ẩn của những vị thần tiền sử.
trên vân tay của đại dương ảo vọng
tôi nằm ngủ một giấc dài
cho đến khi cần trục trái đất quay ngược
tôi tỉnh dậy trong hình dáng của loài nhuyễn thể
bắt đầu cuộc hành trình qua những dòng sông nguyên thủy.

(*) Nghĩa là Chiêm Tinh (hay Lá Số Tử Vi).

Comments are closed.