Thơ Vân Phi

Những ngày tay đói bàn tay
(Tặng chị, dâu xóm nhà rầm (*) – Quy Nhơn)

mỗi sớm dậy, chị nhìn về phía biển
dưới chân nhà, sóng vỡ rác liêu xiêu
chồng biệt xa khơi
mòn mỏi ráng chiều
chị tựa cửa tủi phận mình rong rêu mùa nhan sắc

chị, một người con gái Bắc
lỡ thương anh, làm dâu xứ nhà rầm
ngày chị về nhà trai, mẹ cha từ mặt
chị gục đầu rưng rức rát lòng đêm

hạnh phúc là gì khi hành trình chị đi ngập ngụa nỗi cô đơn
và thế giới kia, biển mênh mông dập dềnh những túp lều rách nát
chị thấy những người phụ nữ vùi đời mình vào rác
trong những ngày chồng vạ vật mưu sinh

biển
vẫn hun hút nỗi niềm…

chị về làm dâu xóm nhà rầm
bữa cơm nghẹn đắng những ngày nắng oi biển phà mùi nồng nặc
mùi ẩm mốc của rác phơi làm người phụ nữ trong bữa ăn trào nước mắt
chồng chị, vẫn biệt khơi xa.

sẽ là những ngày dài, khi phải đợi chờ điều gì đó xảy ra
để cái xứ nhà rầm không là niềm ám ảnh khi đón những cô dâu mới
nhưng dường như, giấc mơ nhỏ nhoi vẫn xa vời vợi
từ phía biển mặn mòi
sóng vỡ rác liêu xiêu…

anh sẽ trở về mà phải không người em yêu
sẽ là một ngày mới bình yên cho em, cho tuổi thơ con trẻ,
người phụ nữ tựa đầu vào sóng chiều miên man nghĩ thế…
lại một ngày
bàn tay
đói bàn tay…

(*) Tên gọi nhà có sàn bằng gỗ, cất trên cọc ở mép biển, của người dân nghèo (chú thích của Văn Việt).


ngày mắc cạn

có quá nhiều lý do để lý giải một điều gì đó
nhất là những điều không thuộc về sự thật
ngôn ngữ chỉ là một thứ phô diễn ma quái
của những gã người phù thủy

mẹ tôi kể tôi nghe về những câu chuyện cổ tích
tôi biết rằng Lý Thông không phải gã đàng hoàng
và Thạch Sanh được bao bọc bằng một thứ niềm tin chính nghĩa
có thể mang lại ấm no bằng niêu cơm vừa vơi lại đầy
chiếc niêu thần kỳ
chiếc niêu ẩn tàng bao nỗi hoài nghi.
hạnh phúc thay cho kẻ không thấy mà đặt niềm tin vào đấy…

có một sớm loài người mắc cạn
trên xác ngày ngỡ tưới tắm dưới bình minh
họ vẫn trao nhau niềm tin đã bọc qua kẹo ngọt
họ nâng niu về sự sống như biển cả bao dung ôm lấy những thân phận bé mọn
họ bàn về tự do và minh triết của loài người
về môi sinh
về tuyệt diệt
nghiêm túc và hồ hởi
như cái cách tôi thấy họ vinh danh loài vích biển,
trên bàn nhậu!

có một mẹ vích lạc vào bãi cạn đêm qua…



em, tôi & chiếc lá phủ màu ký ức

anh nói gì với gã phu quét đường
khi đêm xuống chùng màu ký ức
anh nhặt bóng mình, bóng em trong nhàu nhĩ thời gian
người phu quét vừa lấy đi chiếc lá

đó là ngày em xa
chiếc lá bàng trên đôi tay người thiếu phụ
em bị ruồng bỏ bởi một gã đàn ông
ai bảo cứ tin yêu vào những lời mật ngọt
gã sở khanh vào vai phong nhã cứ tỉnh như ruồi

môi em gầy, mắt em mù lòa
em tin vào trái tim mình,
có thể nhìn thấy tấm lòng kẻ khác
ôi, em ngây thơ như tên hiền triết nửa mùa

còn anh, yêu em như gã điên muốn ăn cả buổi chiều đầu hạ
muốn gặm nhấm hết rác rưởi từ nỗi buồn em
khốn thay, anh chẳng băng bó nổi vết thương em
vết thương thiếu phụ…

một chiếc lá chiều nay
gã phu đường đã lấy đi
có dấu vân tay của ký ức…


Xuân thì

Van em,
tiếc gì đêm chẳng sáng trăng
mà khản gào cố nhân đã khuất
trùng khơi quăng quật
một kiếp trần ai.

Xin em hãy say
rượu rót đầy niềm yêu cay nghiệt
hãy cạn chén này cho phôi phai nuối tiếc
để mai tỉnh giấc này,
mình sẽ sống chứ không phải tồn tại giữa thế gian…

Van em,
rót cho cạn kiếp bi hoang
uống trùng đêm lệ rỏ
và đêm, xin nổi cuồng giông gió
đay nghiến xác thân…
và đêm
phủ gót chân trần
để ta hòa vào trầm hoang tích phế
để ta thành đám mây kia trôi dạt trời xa chực trào vỡ vụn
thành muôn mảnh cô đơn.

Những dạt mây tượng hình
dải khăn tang mùi bọt sóng
lách tách nổ giòn vào khí quyển
ngày góa bụa
em góa bụa
chúng ta thản nhiên ca bài ca Đắp mộ cuộc tình

Ơ hay, ngày dài quá nhỉ?
hoa xoan tím rụng vườn chiều
gió cắt màu dĩ vãng
đôi môi ấy men nồng
say đi
quên đi
nắng lịm trên môi ngọt
em ơi, còn đây tuổi xuân thì.

(*) Đắp mộ cuộc tình là bài hát của nhạc sĩ Vũ Thanh.


Biển vỡ

biển vỡ
  những vô vàn trắng xóa
  tựa những mảnh tinh thể vô vi chệch quỹ đạo thiên hà
  tựa như ta
  vỡ nửa hồn say
  nốc cạn vực ngày
  vớt đời mình lên từ tinh sương huyết phách
  hốc não choáng mê ly
  mắt xè cay
  ôm tình yêu như là báu vật


  là tình yêu
          là chất men của biển

là tình yêu
  là men say của sóng
  là cứu cánh đời ta trong cô đơn thăm thẳm tột cùng

biển vỡ
  giận dữ nuốt những con tàu hun hút vào đêm
  có một vì sao băng qua đại dương quá vội
có phải biển cũng biết cô đơn nên neo nhịp hồn vào cánh hải âu hấp hối
lội qua tháng năm bẫy nhão, tê cóng đôi chân lạc về phía sương mù

biển vỡ
bình minh lội mưa
lội những ngày cũ kĩ
những cánh bồ công anh biết đến khi nao mới tan trong gió sớm
bên kia thềm sóng là ta hay là đại dương
là cô liêu hay là vỡ sóng muôn trùng?
ta đi tìm tình yêu từ vàng phai bọt sóng
       
cứ vắt cạn đời ta trong vực thẳm
nhưng xin đừng bóp nát trái tim yêu…

Có những ngày

                    (Viết cho những ngày tào lao)

Có những ngày hắn chán cảnh làm thơ
như kẻ mổ heo chán làm tên đồ tể
như ánh mặt trời chán loài người nhân thế
như kẻ cuồng yêu chán cảnh lên giường

Có những ngày hắn chán thảy yêu thương
cơn phẫn nộ trào tung miền hốc não
hắn cười mà nhìn như mếu máo
chán chính người đang gào thét trong gương

Có những ngày hắn chán ruộng vườn
và muốn làm một tên thảo khấu
nhưng hắn cướp được gì ngoài những nỗi đau chôn giấu
của nhân gian ai oán kiếp người.

Có những ngày chỉ muốn một mình thôi
soi bóng mình nơi phía cuối gánh đời tan hợp
dòng sông tuổi thơ thao thiết
chảy trôi mái tóc bạc nhàu
trôi về phía không nhau…


những con đường tôi đi qua…

có những con đường tôi đi qua
áo đỏ môi em nồng thơm ngày cưới
người ta hát cho nhau nghe lời tình ca mặc cho đời lầm lỗi
chén phu thê, say cuộc trùng phùng
.
có những con đường tôi đi qua
vấp phải những mông lung
có chút quen ngày xưa, giằng níu
ghét giận hay yêu thương, chẳng cần tôi hay ai phải hiểu
nhớ nhớ bâng quơ một chút thôi mà…
.
có những con đường tôi đã đi qua
phố cao phố cao bên hông hẻm nhỏ
áo vét sơ mi với người ăn xin rúm ró
tạc vào nhau thăm thẳm ánh nhìn
.
có những con đường tôi đi qua khiến lòng chợt bặt thinh
con đường mang tên những nhà yêu nước
con đường chứng kiến bao đổi thay mất được
một tên quan tham ô bị bắt
một ngôi nhà vừa bị cưỡng chế sớm nay
họ vẫn xây
và xây
từ đống đổ nát thành lầu cao
nhưng liệu có xây được niềm tin đang vụn vỡ?
.
có một con đường tôi đã đi qua
chiều nay tiếng chuông chùa oằn trên ngọn lá
kìa, những cây thánh giá
RIP
bỏ lại sau cuộc trăm năm…

Comments are closed.