Thơ Vàng A Giang

Biển mẹ

 

Đời là gì hả mẹ

Sao người ta phải đi tìm

Con của mẹ không ngoại lệ

Một ngày oi ả con cưỡi gió đi…

 

Sau những ngày đi tìm đời tôi lần về phía núi

Núi cheo leo dang rộng đón tôi về

Lòng còn nợ nặng giấc mơ xa…

Mẹ ơi, mẹ có thấu

Khi lòng khát biển nhưng lại sinh ra ở núi

Vá víu đời con bên những vách nghiêng

Con quyết đi tìm biển

Đi tìm hải âu vì sao chao liệng

 

Đi tìm mênh mông

Đi tìm hải đăng

 

Nhưng mẹ ơi, biển con đi không có hải đăng

Hải âu vỗ cánh nơi xa… con chớp chới giữa sóng xô gió lớn

Nhớ những ngày biển động

Trái tim con tan ra như hạt cát

Hốt hoảng nhớ về mẹ

Hốt hoảng cho sự ra đi

Con đã đi tìm đời được nửa đời người

Sao ở đâu cũng là bóng hình mẹ

 

Sao ở đâu cũng là giọng mẹ vang ?

 

Con nhớ mùa đói, tay mẹ đầy hoa trái

Ăn của rừng con rưng rưng thương mẹ

Tuổi thơ con từng chăm trâu cắt cỏ bên vực núi

Nhưng không sâu bằng lòng người nơi biển lớn

Đã bao lần khiến con chới với mẹ ơi

 

Sinh con ra tảo tần sớm khuya

Mẹ yêu con bằng đôi tay sạn

Lau nước mắt con những khi đắng cay bằng bàn tay khô

Mẹ như hoa vì chúng con héo úa

Vì yêu mẹ ước mơ con biển cả

Nhưng đi hết biển rồi, không biển nào rộng bằng biển mẹ, mẹ ơi !

 

Có nỗi buồn màu hạt dẻ lẩn khuất đâu đây

 

Có những ngày buồn đâu cũng thấy tràn li nhưng không thể từ chối

cứ thế uống hết tràn đêm

những le lói của niềm vui hiện về nhợt nhạt

từng mảnh tinh thể sắc nét cứa vào tôi ròng ròng nhựa buồn hạt dẻ

 

thương tôi

thương em

chúng ta từ nguồn nhựa ấy sinh ra nên nhìn đâu cũng hoang mang lũ lượt

nhánh cỏ non vừa mở mắt đã già héo vì bỏng lạnh đêm qua

 

mắt sương rơm rớm không hiểu sự vô tình mình

cỏ mồ côi

những tiếng gào vô thanh vây quanh

đàn kiếm đưa tang, hạt sương im lặng không nhúc nhích

con thằn lằn bẽn lẽn sợ sệt đi qua tôi

 

không!

thằn lằn hãy đến đây tôi sẽ nâng niu rồi thả người về vô tận

tôi sẽ không bắt người vô cớ như một tất nhiên

tôi sẽ chỉ khư khư giữ nỗi buồn trong hình hài đứa trẻ mang mác người lớn

tôi sẽ ru nỗi buồn nhè nhẹ như thung lũng ru gió đêm

lặng lẽ và dịu vợi

ngăn kí ức buồn trôi ra biển người

tôi sợ họ cũng sẽ rạc buồn cong khô như nhánh cỏ gầy của những năm tôi hai mươi

tuổi lướt nhẹ như hạt bụi trên hành tinh này

nén tiếng thở buồn trong cổ ghẹn suốt những mùa qua

gió không qua nổi đỉnh trời, ta tư lự ngang ngược với gió

bình yên buồn… bình yên buồn

trong tôi đằng đẵng cứa qua những vệt người đi mãi không dứt màu hạt dẻ

 

buồn

 

Và tiếng chim vẫn hót

 

Đuổi theo ngày

tôi gặp đêm

đêm rũ bỏ tôi bên góc đường

tôi gặp tôi

 

Những giấc ngủ đã về

những thao thức ra đi

mỗi chúng ta phải đi tìm cho mình một đóa hoa trong lòng

như ghế phải có người ngồi

đường phải có người đi

một con người – một giá trị!

 

Hôm nay chú chim nhỏ không về nữa

chú đang đi đánh thức một vương quốc ngủ say

 

Tôi ơi! Không buồn nữa!

khi chim đang tung bay tiếng hót

này! Còn hơi ấm trong tổ và tiếng hót vẫn đâu đây

ngay đây này

tôi ơi!

 

V.A.G

 

Comments are closed.