Vương Bích Ngọc, sinh năm 1981 tại Hà Nội, tốt nghiệp khoa tiếng Anh trường Đại học Ngoại Ngữ Hà Nội. Yêu thích văn chương từ thời học cấp 3 nhưng Bích Ngọc thực sự bắt đầu viết sau sự ra đi của bố cô năm 2006.
Lúc này, với Bích Ngọc, viết như một thứ thuốc nhằm điều trị những vết thương không thấy được. Viết là cách cô cào xé chỗ đau, xuyên sâu vào nó hơn, coi thử có chữa lành được hay không.
Đó cũng là cách cô trút bỏ những nỗi niềm rất khó giãi bày với bất kì ai, kể cả với chính mình.
Rời Việt Nam sang Ấn Độ sống từ năm 2014, Bích Ngọc đã có những trải nghiệm thú vị về đất nước này.
cuộn
con đường dưới chân chúng ta chao đảo
cỏ dậy sóng
dòng sông dậy sóng
gió quá em ạ
chị lại trúng gió mất thôi
đôi giày chật làm đau chân
cứ đi về phía thành phố là ngửi thấy mùi khói
mùi cuộc sống
bị hun cháy
hai đứa nhỏ
chúng nó đã cuộn lại
chúng nó đã bay lên cao nơi gió hay ở
để đến chiều nay chúng cùng nắm tay nhau bay xuống cuộn dưới chân chúng ta và vờn trên đầu ngọn lau
chị đã gửi lại cho chúng những bông hoa cỏ mà chị em mình hái
ăn năn chị
ăn năn em
đi về phía thành phố mù khói thuốc súng
hai kẻ sống sót qua cơn trận mạc
bỏ lại sau lưng
những kẻ bỏ thân xác
những kẻ bỏ linh hồn
em à
có lẽ mình cần nghỉ chân
cuộc sống luôn là đôi giầy hơi chật
Yêu tặng Mad Meo
bơ vơ
nỗi bơ vơ của ngày hôm nay là chiếc khăn màu xanh
là đôi giày da màu đen gõ nhẹ trên nền đá
từng bước từng bước của nó sóng đôi với nhau
chiếc bóng của người đội mũ sóng đôi với người đội mũ
nỗi bơ vơ của ngày hôm nay là gió lộng
cánh cửa phòng bệnh không khép nổi
hành lang có nền gạch mòn vẹt dấu chân người
có người đàn ông vừa đánh răng vừa quát lớn
cút mẹ mày đi
tao không cần mày
vào mặt người đàn bà đang cầm chiếc cốc đưa cho ông ta súc miệng
nỗi bơ vơ hôm nay là đi ngược chiều gió
về
đi
sự đi rẽ
sự đi thẳng
sự đi thẳng tẽ đôi không khí mát lạnh buổi tối
sự đi giữa bao nhiêu cùng chiều và ngược chiều
sự đi vun vút vòng vèo khấp khểnh
chiếc cặp lồng nằm nghiêng
trống không
nỗi bơ vơ hôm nay là nỗi bơ vơ bỏ hoang
được xếp vào xó
rất tối
rất quan trọng
những ánh đèn vàng chẳng rõ một mặt người
những câu chuyện nóng hổi không đâu vào đâu
ồ ạt
lưng
mặt
ngước nhìn
gật
lắc
nghiêng ngả
nỗi bơ vơ hôm nay là đã rời nhau
Trí nhớ
Hà Nội trời trở rét
Vậy mà tất cả những gì em nghe thấy chỉ là giọng nói của anh
Không xa như quãng đường về
Không gần như ngày trở lại
Ngập ngừng
Em cười
Những trở ngại vẫn luôn làm người ta xa nhau
Thời gian
Không gian
Số phận
Con đường ngày hôm qua em đi được đong đếm bằng những ngả tư những đèn đỏ những ngả rẽ
Nơi ngày mai anh đến được đánh dấu bằng những cuộc lỡ hẹn dậy muộn nhầm ngày
Anh vẫn luôn như thế từ ngày gặp đến ngày xa
Hà Nội mùa đông
Gió…
Em đang nhớ gì
Em có thể nhớ gì về một Hà Nội của những nụ cười quen
Của những người em người anh người chị
Hà Nội hiện tại đã phải khoác áo đi tất đắp chăn
Em đang hình dung
Em có thể hình dung được gì ngoài màu xanh xám của bầu trời phía trên dòng sông
Mà phía dưới bãi bồi xanh thẳm em đã chôn con mèo nhỏ
Anh chắc còn nhớ ngày hôm đó
Còn nhớ bông hoa cúc dại màu trắng nhỏ đã đặt lên mộ con mèo
Trí nhớ
Chảy trôi như sông
Chẳng biết về đâu
Chẳng biết vơi đầy thế nào
Dòng sông này chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm còn nhớ và đã quên
Của bao nhiêu người còn sống và đã chết
Em có thể nói
Là ngay bây giờ
Khi đang ngồi giữa lòng Sài Gòn
Trong em
Riêng chảy một dòng sông khác…
thức
thức dậy đi em
vì nắng đã lên trên những hàng cây cao lộng gió
chim đã hót và chuyền cành
anh đã ngủ và thức cả đêm bên em
em hãy thức dậy và ngồi lên
bên trong tấm chăn mùa đông còn ủ ấm đôi chân em
nhưng em hãy khoác vào chiếc áo len anh để lại
vì sáng sớm còn sương lạnh
em có thấy đấy chứ
vòng tay rất ấm của anh và ở cổ tay vẫn còn mùi khói thuốc
em thức dậy đi
khỏi giấc ngủ của em chập chờn mộng mị
hãy theo anh ra phố sáng nay
ăn chút gì nóng
uống ly cafe anh pha với nắng
đi lung tung với anh ngắm những con đường lớn vắng người buổi sớm
em hãy nhìn anh và cười và nói liến thoắng
anh sẽ nhìn em và cười và trêu trọc
cả một ngày dài cả một đêm dài và những ngày dài những đêm dài
chúng mình còn cần đến nhiều nữa những hồn nhiên em ơi
nên hãy thức dậy sớm vào buổi sáng
nhé người
đoán
sẽ không còn nhiều lần nữa
em nói với anh về nỗi nhớ mà em định giấu kín
vì mùa đông đã tàn lụi trong những cơn nắng nồm tháng ba
việc nhìn anh hay không nhìn anh
việc anh ngồi đây hay không còn ngồi đây
những tiếp diễn nối đuôi bình thản của ngày
sẽ dần không làm cho em nhíu mày thêm nữa
nếu cả ngày hôm qua và ngày hôm nay được nối tiếp bằng ngày mai và ngày kia với những đợt nắng và gió
thì em vẫn thấy cần phải thở theo một kiểu mà mỗi lần vặn mình là một lần ngừng thở
em đang nhìn vào khoảng ngay trước mặt
và khoảng ngay trước mặt em đang trượt đi theo ánh nhìn của em
trượt sang hai bên
trượt ra sau
không có sợi tơ mong manh nào níu lại được một điểm nhìn nào cụ thể
em khép mắt lại và thấy một vùng ánh sáng vàng mờ căng nơi đáy mắt
nuốt hết mọi điểm nhìn
trước mặt
cũng có thể
có nhiều lý do cho việc những ngày sau ngày kia lại trở thành ngày hôm qua và ngày hôm nay
nhưng vào những ngày mai thì em sẽ không còn nói nhớ anh
vì em định giấu nó vào
sự sa ngã
người
ta đi theo những vòng tròn nhỏ dần với tốc độ nhanh dần
cho đến khi không còn thấy sự chuyển động
chỉ còn vật vã quay cuồng tại nơi ta
luồng sáng chói
bị bóng đêm bóp nghẹt lại thành luồng chớp lóa
ta há mồm đớp lấy khối hình hài của nỗi đau giờ đã đông đặc
luồn vào trong
con ma đói khát máu
nó ào vào từ đằng miệng
ta cúi mình cắm đầu cắm cổ
con ma gập bụng hân hoan
ta lăn ra quằn quại vật vã
con ma giãy đành đạch huy hoàng
cơn mê sảng đầy hoan lạc của sự không-thuộc-về-thế-giới
kẻ đi tìm tình
kẻ đi tìm gia đình
kẻ đi tìm khoảnh khắc gặp lại và nói
kẻ oán hận
kẻ rách nát vơ vét những mẩu hào quang của niềm vui vắng mặt
hỏi
ta là ai giữa đám người kia
ta đi
ta quàng xiên
ta kêu gào
trên sân khấu đó
người đừng đóng vai người
ta đóng vai người
ta nhận đóng vai người
để có người được một lần không phải đóng vai nào cả
Cần tìm!!!
Cần tìm:
Một ai đó ở Gir
Quen một cô tên là Shanti
Người phụ nữ thật đẹp trên chiếc xe giống xe lam cùng với khoảng hơn mười người khác nữa
Để nhờ gửi vài bức ảnh
Cô ấy đã cười một chút ngậm ngùi
Khi vẫy tay lúc tôi đi…
Cần tìm:
Thằng lái taxi hay là tour guide bợm ở Gir
Để đòi 300 ruppi
Đã trả cho cùng một quãng đường mà chồng cô Shanti ở trên chỉ lấy 20 ruppi…
Cần tìm:
Ai đó để hỏi cho ra nhẽ
Vì sao lấy gấp 10 đến 20 lần cho vé vào cửa các loại với người nước ngoài so với người Ấn Độ mà không kèm thêm dịch vụ gì
Vào một bảo tàng: 50R:5R
Vào một nhà trưng bày một tảng đá to có khắc chữ cổ và chỉ có thế: 100R:5R
Vào khu bảo vệ sư tử Gir: 1,125R:90R (tức là ~25$:2$)
Đến mấy ông Việt Nam còn không lấy đắt như thế
Chợt thấy cảm thông với bạn E.M. về… phí “màu da”
Cần tìm:
Một anh chàng người bốc mùi cồn trên xe buýt trên đường từ Gir tới Revaral
Bị xem là “kẻ xấu”
Đã nhường chỗ cho tôi
Để những cậu nhóc không thể trêu chọc
Và đã tặng lại một chiếc túi vải
Khi xuống xe…
Cần tìm:
Số tài khoản của ông già bán vé xe buýt và tạp hóa rất nhiệt tình ở Diu
Để chuyển 2 ruppi
Vì trả thiếu khi mua kem…
Cần tìm:
Thằng trông cái khách sạn lòa loẹt nhìn ra biển ở Diu
Hỏi nó có còn cho thuê phòng trọ
Thề là bẩn và cũ nát và bốc mùi
Với giá khách sạn 4 sao
Khi biết khách không còn cách nào…
Cần tìm:
Đứa nào đánh chết con chó nằm trước cây xăng ở Diu
Và đánh những con chó khác mình mẩy trầy xước
Nếu chúng nó đánh nhau để tranh giành lãnh thổ hay thức ăn
Thì thôi, đành tháo thông báo tìm này!
Cuối cùng, cần tìm:
Ai đó ở khách sạn Samrat ở Diu
Có thể là ông già lễ tân có bộ râu trắng đang đẹp thì cắt mất
Kiểm tra hộ con chim bồ câu có đầu bôi đầy bột nghệ vàng khè
Nó bị đánh trụi hết lông trên đầu và đang sợ chết khiếp
Và trú ẩn tại ban công phòng 109
Xem nó có ăn và uống nước không
Tên nó là Tatu…