CHIỀU XUỐNG
Chiều lạnh xuống trên mi
Cái nhìn xuyên suốt
Căn phòng mạng nhện
Qua khung cửa xanh lá
Cái nhìn nghiêng ngả
Cuộc sống buồn đau trổ hoa
Khói thuốc quẩn đầu ngón
Phá vỡ tư duy cũ
Tìm một lối đi giữa muôn vàn đổ vỡ
Không có ai cuối đường
Không một bàn tay vẫy
Địa ngục âm âm thiên đàng đá dựng
Bỗng một người đến tìm
Tiếng kẹt cửa khô khốc
Xin chào
Ra đi mãi mãi.
TẢN MẠN VỚI CHÍNH MÌNH
Không còn hang đá nào để anh lùi sâu hơn nữa
Cuộc đời anh phải phơi trần trước mắt mọi người
Đừng hy vọng trở thành con người nguyên thủy
Hãy thắp cháy hết mình anh sẽ đạt được chính anh
Có nhiều khi tôi lười biếng như một con sâu
Cứ xoay xoay trong chiếc tổ lòng mình mệt mỏi
Tôi bò lê trong tháng ngày vô vị
Đánh mất chính mình trong những cái không đâu
Xin trở lại chính tôi như lúc đầu
Từ bỏ hết những tham vọng ngoài mình, từ bỏ hết những vặt vãnh lo âu
Để sống, để viết như một con người thực thụ
Một con người đã ra đi không có một hang đá nào để trú ngụ
Lãng quên là gì? Tôi phải tự hỏi chính tôi
Ngày tháng qua nhanh đâu có nhiều cho anh quên lãng
Anh hãy tự làm cơn mưa trên đất đồng anh khô hạn
Lãng quên là gì? Anh đâu được phép sống lãng quên.
TÂY NGUYÊN
Những buôn làng buổi trưa khét nắng
Nhà dài hông cửa đón chờ ai
Tiếng “ khộp – chai “ em chào thân lạ
Chiều biên cương nắng núi rung say
Dốc Đầu Lâu dựng bên trời ai oán
Eo Gió mênh mang chẳng bóng người
Pô – cô cạn rốc trầm ngâm đá
Cư Jút buồn tênh thị trấn nghèo
Đắk Tô gió rát nghiêng sườn núi
Mưa về bất chợt thấm lưng vai
Rượu Lào nốc cạn xe lên dốc
Ngọc Linh mờ ảo mấy tầng mây
Ê – đê tiếng sáo còn u uẩn
Câu hát nào suối mẹ Krông Ana
Rừng sâu tuôn xối nguồn Drây – sáp
Bãi Tiên đâu nữa ngực trần phô
Em địu con đứng chờ ai trong nắng
Cô gái Mèo ngơ ngác chợ Krông – nô
Thác Trinh Nữ tiếng ve kêu xé đá
Lưng núi mờ ẩn hiện mái nhà rông
Dáng em gùi nắng đi lên dốc
Mắt đựng mênh mông chiều Plây Cần
Buôn Đôn câu hát tình lơi lả
Anh về nắng gió tặng riêng anh
Kon Tum những sớm em lên rẫy
Có còn thấy nữa bóng Kơ – nia ?
Hồ Lắk bâng khuâng trong sương núi
Bản Lào heo hút quá xa xôi
Giọng cười anh bạn vang trên dốc
Nhắc lại Sạc – li chuyện ngọn đồi.
ĐẢO LÝ SƠN
Sóng ngổn ngang ngùn ngụt dợn chân trời
Đảo Lý Sơn gờn gợn phương nào
Lòng biển dội tiếng lòng quỷ khốc
Thuyền neo đậu
Đá hằn
Bướm về nhập hồn mộ gió
Đoàn thuyền núp bóng Thủy Thần
Biển xô trắng gió về Lăng Ông
Giọng biển ngư dân vang động
Kể chuyện đời ra khơi nhiều gian khổ
Ai trôi dạt ngoài vô tận
Hồn về nương tựa Âm Linh Tự
Cô đơn sóng vỗ nhịp luân hồi
Bâng khuâng biển gọi bốn phương trời
Núi Giếng Tiền miệng lửa ngậm sương
Gió rít phần phật xoay quanh lòng chảo
Chùa Đục tầng rêu khói phủ
Tượng Quan Âm nhìn biển mỉm cười
Biển xô động vang âm thần thánh
Bốn bề sương khói mù như lọt vào cảnh giới khác
Muốn ôm em gái Lý Sơn trên độ cao bạt gió
Nhìn cô em ngâm bầu ngực thanh xuân trong biển vớt từng nhánh rong mưu sinh
Thương ai qua Cổng Tò Vò.
KHÓM HOA HƯ ẢO
Trồng một khóm cúc bên hiên nhà
Không ra hoa
Hai năm sau quay trở lại
Khóm cúc nằm yên bụi nhòa
Bóng những người đi gấp ruổi
Những đứa trẻ đã lớn lên
trở thành thiếu nữ
Mình tôi vẫn sống với trang giấy trắng
Với những câu thơ
những quyển sách
những giọt cà phê đắng ngắt
Bỗng một hôm khóm cúc nở bừng hoa
Bàn tay một cô gái vô tình chạm đến
Cô gái ấy là đứa trẻ ngày xưa
đùa giỡn bên hiên nhà
Nay hóa thân thành thiếu nữ
Màu hoa cháy rực cát bụi
Những câu thơ của tôi mở cánh
Khói thuốc bay cà phê đắng
Mọi sự dở dang như dang tiếp tục
mọi sự buông trôi như lại bắt đầu
Tôi bước ra khỏi tôi
Như chiếc bóng tách khỏi hiện thân
Trong khi những tiếng chuông thánh vang vọng
những bản kinh cầu bay lên
Một mùa xuân lại đến không hay
Khóm hoa lung linh hư ảo
trong trí tưởng
Thời gian nở rộ màu vàng pha.
ĐÊM MÙA XUÂN
Mùa xuân tan trong không gian
Những đối thoại hồn nhiên trong quán
Mở ra vô vàn uẩn khúc
Thu cái lạnh vào trong ngực
Thở khói và ý nghĩ lên bầu trời
Đêm xa lộ dài tâm tư
Người đi như nước duềnh lên
Đốt thuốc ruổi rong một mình
Lang thang trên những bến bờ tuyệt vọng
Ta nhớ những bài thơ cũ của mình
Một thời hiện sinh
Tôi nói với một ông anh thi sỹ :
– Những bài thơ của tôi hôm nay đành hiện thực
Tôi sẽ quay lại những bài thơ ngày ấy
Cuộc sống bập bềnh trôi
Cuộc đời lang thang
Ta nhớ những đêm Sài Gòn ngất ngưởng không chốn về
Những câu thơ hình thành trong óc não
Ôi những bài thơ ngày cũ của tôi
Tôi yêu nó vô cùng
Đêm mùa xuân phố phường như hội
Tôi nhớ tôi của ngày xưa
Tôi hôm nay đốt thuốc rong ruổi đường đêm một mình
Và ngồi viết bài thơ nầy trong đêm rất cô đơn.
VIẾT TRÊN BIỂN ĐÊM
Giữa biển đêm mù mịt
Trên con tàu say như Rimbaud
Tàu nhổ bến, anh ngóng về đảo đơn côi le lói ánh đèn
Những người ngư dân chuyển từ con thuyền nầy sang con thuyền khác
Những bàn tay vẫy chào ai lặng lẽ
Giữa biển đêm mù mịt, bầu trời không một vì sao
Anh cô đơn đốt thuốc nhìn những gợn sóng, những mặt người khắc khổ như day hẳn vào đêm
Người hoa tiêu vẫn đứng trong bóng tối điều khiển con tàu
Lăn lóc trên boong những con người vật vạ
Đêm bến cảng nhiều người đi lại
Trong ồn ào anh tìm thấy thân quen
Ở quê hương em đã lấy chồng
Nơi khơi xa anh mịt mùng biển sóng
Anh nhớ lắm
Những bụi dứa dại mọc ngổn ngang trên đảo
Đoàn thuyền lác đác trong vịnh Triều Dương
Ôi cô gái thẹn thùng đùa nô sóng biển
Ngực phập phồng giữa xanh thẳm tuổi đôi mươi
Anh lại nhớ
Đồn biên phòng trong cái nắng ban trưa
Những câu chuyện bên tách trà tâm sự
Những người lính mặt sạm đen gió nắng
Và anh nhớ gương mặt em hiền hậu
Sao nhìn anh mà chẳng nói điều gì ?
Sóng dựng mù xa – những giọng ca bốc lửa
Chút tình người tìm lại giữa đảo xanh
Sóng biển ì ầm anh lại nhớ em
Ôi Chiêm nữ giữa làng Chăm cằn cỗi
Nụ cười em chân chất thơ ngây
Áo thổ cẩm em mang màu xứ sở
Giữa biển đêm mù mịt
Anh lại nhớ
Những bước lang thang trên phố đảo tìm gì
Đền Bàn Tranh dựa lưng vào núi cổ
Gót lưu đày lập ấp khai hoang
Chùa Linh Sơn tiếng kinh chiều xa vắng
Lời nguyện cầu vang trên núi cô liêu
Quán của em ven biển rất hiền hòa
Chén cơm anh ăn đọng nước mắt
Hoa muống biển và rặng dương xa
Hồn anh khóc trong chiều ai biết
Biển đêm mù mịt
Anh cô đơn lầm lũi như con tàu
Lòng định vị một miền quê yêu dấu
Nơi anh về chết dưới ánh sao đêm.
V.H