Thơ Xứ Phúc

Xu PhucVăn Việt: Xứ Phúc tên thật là Nguyễn Huy Hoàng sinh năm 1973. Hiện là biên dịch viên tự do. Có thơ được đăng rải rác trên các trang web Công giáo và có mặt trong tuyển tập Có Một Vườn Thơ Đạo dưới bút danh Trầm Tư do linh mục Trăng Thập Tự chủ biên.

 

 

 

 

 

 

 

Sốt

 

sốt rồi

sốt từ trong

sốt ra ngoài

sốt từ muỗng cháo

sốt đến trời gầm

sốt em nóng hổi

sốt tình chia phôi

sốt người hoang mang

sốt đời khốn khổ

sốt muốn chửi thề

sốt muốn á khẩu

sốt muốn đi tu

sốt muốn làm tình

sốt muốn yên phận

sốt muốn đổi đời

sốt người dân Việt

bao giờ hết khổ?

 

 

Hèn

 

không dám vượt qua nỗi sợ
tôi ngồi một mình trong bóng tối
nhìn đời qua kẽ hở những ngón tay
một nửa nỗi buồn
một nửa niềm vui

không dám vượt cái hèn
tôi làm “thằng bàng quan”
nhìn đời qua sợi khó vòng vo
ru ngủ đời mình qua những bài hát triết lý yếm thế

tôi sống hèn chưa thể biết sống vinh
như loài giun sống dưới mặt đất
lâu ngày sợ ánh sáng
tự huyễn hoặc mình bằng những lí thuyết xa vời

không dám sống như mình đáng sống
như cỏ cây phải hướng về mặt trời
tôi ngồi trong sợ hãi
tự vuốt ve cái tôi lý tưởng
rằng có ngày nhân loại hiểu lòng tôi

 

 

giữa

ở giữa những ngón tay
những mắt đời mở ra
những giọt nước mắt không dám chảy thành dòng
ta nhìn nhau
chật hẹp qua những ngón tay
làm sao biết đời sống lồng lộng
rộng hơn khoảng sân vuông giáo đường
rộng hơn tiếng hát em chiều lễ thứ bảy
ai chờ nhau đến tàn buổi lễ

ở giữa những ngón tay
che nửa miệng người
những uất ức, dồn nén không dám lên tiếng
nụ cười méo xệch
đừng bảo tôi hãy cố cười lên
những nụ cười giả tạo
đừng đổ vào miệng tôi hớp rượu ngoại xa xỉ và nóng ran cổ họng
đừng nhét vào miệng tôi điếu thuộc ngoại xa xỉ thơm mùi sô cô la
chân tôi còn ở đây
tay tôi còn níu nơi này
sao tôi hèn như vạt cỏ để người chùi chân

ở giữa những nỗi buồn giấu kín và nụ cười giả tạo
tôi thấy tôi cong queo như hạt lúa chín ai phơi để quên ngoài sân
chờ không thấy người gom vào bồ
chờ không thấy đất lành tươi tốt
chờ không thấy
hoài không thấy
hạt lúa chín vô tích sự
mặc mưa nắng qua đi

 

 

Như những viên sỏi dưới biển sâu

như những viên sỏi không chịu nằm yên dưới lòng biển sâu

đôi khi cũng thèm lắm
được hét to
những uẩn ức, đè nén,
những căm phẫn

đôi khi cũng ước ao
được sống như mình đáng sống
như mình là thế
không phải cố gắng nép mình trong khuôn định

sao hèn thế
như loài giun trốn ánh mặt trời
đi tìm bóng đêm để ngủ quên ngàn đời

đôi khi trong giấc mơ
ta là ta – không giả dối, không nhân danh
em là em – không giấu nước mắt trong lúm đồng tiền

em đi qua đời tôi
tôi đi qua đời em
gặp nhau giữa khoảng khắc ngày và đêm

đôi khi trong giấc mơ
ta hóa thành anh hùng
mài gươm bên giếng thành cổ tan hoang
ngựa chùn chân, quỵ trước chiến hào

đôi khi nghe tiếng gió
tưởng ước mơ xưa trở về
nào hay mặt trời khuất sau bóng người

như những viên sỏi không chịu nằm yên dưới lòng biển sâu
những khát khao sôi như nham thạch

 

 Tác giả gửi Văn Việt.

Comments are closed.