Vẫn rừng cao su của ta

Đinh Cường

tặng Trịnh Công Sơn

 

hãy chảy nhựa lại đi

những cây cao su đã từ lâu tội nghiệp

mùa mưa tới rồi lá hãy thêm xanh

 

những chiều ta qua vùng Bình Long

buồn không biết mấy

ôi những rừng cao su trong tuổi nhỏ ta

mang đầy vết thương tàn nhẫn

làm sao ta lấy nhựa làm trái banh

những người phu không còn đi lấy mủ

 

Bây giờ những xác người làm rừng cao su sợ hãi

bom đạn tha hồ rơi như mưa

những chiếc lá úa phủ đầy trên hố thẳm

ta bước đi buồn quá đỗi chiều nay

những chiều rừng cao su lá phủ

những chiều mặt trời không thấy ta nhỏ nhoi

 

ngày xưa chạy chơi trong rừng cao su đầy mộng mị

ta ôm ấp trái banh còn thơm mùi nhựa mới

nay ta về sau bao nhiêu năm

bao nhiêu năm rồi rừng cao su ơi

những cây cao su già đã chết

như người u già của ta

 

hãy chảy nhựa lại đi

những cây cao su vừa đến tuổi

chiều nay ta ngồi nghe chim hót một mình

thứ chim hoàng hôn kêu gào thảm thiết

nhớ bạn bè ta nổi trôi lênh đênh

những giọt rượu nồng đã cạn

những đêm sương mù phủ đầy ta trên Dran

hay bờ biển nào hoang vu nhất

cho ta gửi lời thăm chiều nay

 

chiều một mình ta nhớ một chiếc hôn

 

hãy đem cho ta trái banh bằng nhựa mới

ta đá một mình, tuổi nhỏ tàn phai…

 

hãy chảy nhựa lại đi

rừng cao su ơi

một ngày bình yên nào trở lại

một ngày mưa nào thơ mộng quá đi thôi…

(29.4.1969)

Comments are closed.