Trần Mộng Tú
(Gửi tác giả Mặt Trận Ở Saigon – Ngô Thế Vinh)
Chàng đã ra khỏi chiến tranh
Nhưng chiến tranh không ra khỏi chàng.
Như con dấu nung
Đóng vào trái tim chàng
Chàng cúi xuống ngực mình
Từ tốn bóc…
…vết rách thành những tờ rơi
Những tờ đầy thương tích
Những ngôi làng trơ trụi bỏ hoang
Những hố bom B52 cày nát mặt đất
Không một bóng trẻ
Không một người già
Còn gì đau thương
Còn gì xúc động bằng
Trong hoang vu đổ nát
Có con người cõng một xác chết trên lưng
Trong gió bão mịt mùng
Trong ngôi chùa Miên hoang phế
Một người con của Chúa
Gửi hồn xác của đồng đội mình cho Phật
Ôi chiến tranh
Ôi vết thương thế kỷ
Chúa Phật có cùng ở đó không?
Một cuộc chiến không tên
Một cái chết không nhãn hiệu
Một người lính, nếu đứng bên này thì ta gọi là giặc bên kia
Con người không còn sợ thú dữ
Nhưng sợ chính đồng loại của mình
Có những điều sống suốt một đời người
Ta không sao hiểu được
Tại sao phải sanh Bắc tử Nam
Để lao vào giết nhau
Ai đặt ra câu phương châm kinh hoàng đó
Những cái chết khác thường và phi lý
“Chết vì tiếng cánh vỗ của trực thăng sà trên bãi.”
Nỗi ám ảnh những năm dài sợ hãi
Đó là cái chết lạ giữa chiến trường
Một cái chết không chảy máu
Vết thương dưới con dấu nung trên ngực chàng
Nếu bóc ra chàng còn nghe thấy được
Những tiếng hét đến lạc giọng của những người
bạn Đồng Minh
những người đã đến Việt Nam và mang về quê hương họ những hình hài
thương tật và những ác mộng bất tận
Họ không bao giờ trở lại cuộc sống bình thường
Chiến tranh vẫn đầy ứ trong những bình thân thể ấy
như bình nước sóng sánh hoài nhưng không chịu đổ
Dưới vết thương đó chàng còn bóc ra được
những vảy khô…
…như những người bạn đã chọn ở lại
Họ thản nhiên làm bổn phận của họ bằng cả trái tim
cho đến lúc bị ruồng bỏ
Họ săn sóc bất hạnh của người khác và không nhớ là mình cũng bất hạnh.
Còn điều gì nữa dưới vết thương này của chàng
Mỗi ngày chàng mất đi một miếng vẩy khô…
…Chàng không tìm lại được
Và chàng đã quên
Như những người lính đã chết và đã bị bỏ quên
“Khi những người sống quên người chết, thì người chết ấy,chết đi lần thứ hai ”
Thế mà đã có một thời
Khi từ cõi chết trở về
Những người lính đáng thương này
Phải đối diện với mặt trận thành phố
Từ rừng rú họ được đưa về thủ đô
Để bảo vệ trấn an những con người kêu gào chiến tranh
nhưng chính họ lại đứng bên ngoài cuộc chiến
Và người lính bỗng dưng biến thành con thú cô đơn
ngơ ngác giữa Mặt Trận Ở Sài Gòn
Chao ôi đã bao năm
Chàng ở lại
Chàng tù đày
Chàng bỏ đi
Chàng đứng nhìn dâu bể
Chàng bóc vảy trên những vết thương mình
Còn gì sót lại…
…Còn gì để cho đi.
Có trễ không cho một trở về.
Tháng 9-11-2020
HIS NON-BLEEDING WOUND
(to Ngô Thế Vinh, the author of The Battle of Saigon)
He has left the war
But the war has not left him alone
Like a smouldering suture
It sticks to his chest
Gently he peels off the scabs
Turning stitches into loose leaves
Full of injuries
Abandoned burned out villages
B52 craters defacing the ground
Not a single child
Not a single elder
What can be as painful
As heartbreaking
As seeing among debris
Someone carrying a corpse on his back
During a deafening and blinding storm
In an abandoned Khmer temple
A son of God
Entrusting a fellow warrior’s soul to Buddha
Alas, war
Alas, injury of a century
Were God and Buddha there, too?
A war without name
A death without trademark
A soldier on this side is named an enemy by the other side
Man no longer fears beasts
But he does his own kind
There are things during your whole life
That utterly defy your understanding
Why is that birth in the north and death in the south
Became a battle cry for massive killing frenzies
And who came up with that terrifying slogan
Deaths that were odd and senseless
Death by sound of rotors of a helicopter hovering over a landing zone
Obsession with long years of fright
An odd death on the battlefield
A death without bleeding
Uncovering the injury under the seal on his chest
He will hear exhausted screams
By his Allied Force warriors
Who had come to Vietnam and brought back handicaps and endless nightmares
Never can they return to an ordinary life
As war still fills up their bodies
Like a shaking pitcher of water that refuses to tumble down
Under that wound he still can peel off dry scabs
Like those who chose to stay
And wholeheartedly performed their duties until they were discarded
They attended to the mishaps of others and forgot about their own
What else can be found under that wound of his
Each day he loses a dry scab
That he cannot replace
And he has forgotten
Like the fallen and forgotten soldiers
“When the living forget the dead, the dead will die once more.”
Yet there was a time
When coming back from the killing fields
Those pitiful soldiers
Had to face the city battlefield
From jungle outposts they were taken to the capital
To protect and appease people who cried for war
But they themselves stood by the sidelines
And suddenly the soldiers turned into lonely beasts
Bewildered in the middle of the Saigon battlefield
Alas, years have gone by
He stayed behind
He went to jail
He left
He ponders on life vicissitudes
He peels off scabs over his wound
Wondering what remains
What else can be let go
Is it too late for a homecoming
September 9, 2020
[Translated from the Vietnamese by Đàm Trung Pháp]