Ngôn Ngữ Xanh: Thơ @ Nguyễn Thị Khánh Minh

Không có mô tả ảnh.

Van Hoc Press

Trân trọng giới thiệu:

N G Ô N N G Ữ X A N H
Thơ @ Nguyễn Thị Khánh Minh

Trong hình ảnh có thể có: văn bản

Tựa: Tô Đăng Khoa
Phụ lục, thơ văn của: Hồ Đình Nghiêm • Nguyễn Xuân Thiệp • Đinh Cường • Vũ Hoàng Thư • Đỗ Hồng Ngọc • Hoàng Xuân Sơn • Lê Giang Trần • Nguyễn Lương Vỵ • Đỗ Xuân Tê • Phan Tấn Hải • Trịnh Y Thư • Nguyễn Thị Thanh Lương
Tranh bìa @ Đinh Trường Chinh
Phụ bản @ Du Tử Lê
Thiết kế bìa @ Đinh Trường Chinh

Văn Học Press xuất bản, 9/2019
206 trang, giá bán $18.00

Tìm mua trên:
Barns & Noble
Search Keywords: Ngon ngu xanh
Hoặc bấm vào đường dẫn sau:
https://www.barnesandnoble.com/w/ngon-ngu-xanh-…/1133413547…

Trong hình ảnh có thể có: trong nhà

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, kính râm và ngoài trời@@@

Tôi không biết Nguyễn Thị Khánh Minh đã chọn thi ca như một con chim cô quạnh, chọn rừng sâu để phủ dụ những vết thương thời thế ngược ngạo sớm tìm đến cô?

Hay, thi ca đã tìm đến cô, như tìm đến một người tình? (Một người tình có đủ những yếu tính mà nó hằng mòn mỏi, kiếm. Trông.)

Tôi không biết.

Có thể chính Nguyễn Thị Khánh Minh cũng không biết.

Nhưng điều tôi biết được, cho đến ngày hôm nay thì, Thi Ca và Nguyễn Thị Khánh Minh chính là một hôn phối lý tưởng. Mỗi phía đã tìm được nửa phần trái tim thất lạc của mình. Tôi gọi đó là một hôn phối lý tưởng vì, khởi tự cuộc phối ngẫu này, những con chữ ngồn ngộn chân, thiết đã ra đời.

Những con chữ được sinh thành từ tình yêu Thi Ca / Nguyễn Thị Khánh Minh, khoác nơi tay những hình tượng mới mẻ. Hắt trên dặm trường nhân thế, những chiếc bóng lấp lánh thương yêu và, những nhịp chuyển, di đầy tách, thoát hôm qua.

Dù cho đôi lúc, nghỉ chân nơi dọc đường gập ghềnh trí tuệ cam go, đôi bạn tình Thi Ca / Nguyễn Thị Khánh Minh chợt thấy, “Thương niềm đau từng mặc chữ long lanh…”

… Chẳng những không vô tình trở lại con đường mình đã đi – Gặt, mót những vụ mùa đã cũ – Hoặc lai-tạo hoa, trái từ những đời cây đã được chỉ danh, Nguyễn Thị Khánh Minh còn đẩy thơ mình, tới những tình cờ mà, ở cõi đó, cô có thể “Thản nhiên bóc ra từ tôi những giọt lệ.” Vì nơi đó, “Là tấm gương soi cảm xúc tôi từng lúc” (mà), “Chẳng phải bằng – con ruồi giả – như người ta câu cá.”

… Cũng thế, “Phút mong manh giữa những từ” của Nguyễn Thị Khánh Minh, … tôi nghĩ chúng sẽ “mãi còn dư âm cái trườn mình của dòng chảy…”

Một dòng chảy thơm ngát tài năng và trí tuệ.

Một dòng chảy mênh mang trên mọi bế tắc loay hoay kiếm tìm những giả hình. Tôi nghĩ.
– DU TỬ LÊ,

Thi tập Ngôn Ngữ Xanh của Nguyễn Thị Khánh Minh, mà theo cảm nhận riêng của tôi là một tập Thơ về Thơ, khởi sự nhân duyên có lẽ từ câu hỏi đó: “Ở đâu một ánh mắt? Để có ngôn ngữ xanh”.
– TÔ ĐĂNG KHOA

Ngoài tiên cô, ở đời sống này, tôi đồ chừng thi sĩ cũng ít nhiều tạo ra “quyền lực”, ở một chừng mực nào đó. Và thi sĩ nhắc nhở tới mầu xanh nhiều nhất, tôi e chỉ có một người nữ mang tên Nguyễn Thị Khánh Minh…
– HỒ ĐÌNH NGHIÊM

… Tôi nghe niềm hy vọng xanh và lời thầm thì giữa đêm, thoại. Rất nhiều thoại. Độc thoại, giao thoại, đồng thoại với cái bóng của chính cô. Giữa đêm huyền tan chảy.
– VŨ HOÀNG THƯ

Tôi không tin Tản Văn Thi của Nguyễn Thị Khánh Minh là giấc mơ, là huyền thoại, là chiêm bao. Trái lại, nó rất hiện thực. Nó rất ở đây và bây giờ. “Đó là bức tranh sắc mầu cuộc sống”: bức tranh của một gia đình hạnh phúc, thứ hạnh phúc đơn sơ như “Me tôi ngồi khâu áo bên cây đèn dầu hao/ Cha tôi ngồi xem báo… Tôi nghe tiếng còi tàu… ” (Kỷ Niệm, Phạm Duy).
– ĐỖ HỒNG NGỌC

Nguyễn Thị Khánh Minh có biệt tài chuyển những ý tưởng thay vì phát biểu bình dị về một biểu cảm, thành ra một câu chữ văn chương mượt mà tươi đẹp đầy thơ mộng, chan chứa nét lãng mạn trong sáng, không riêng về tản văn mà cả thi phú; nhưng tôi không đặt thơ Nguyễn Thị Khánh Minh vào trường phái Lãng Mạn, mà, tôi thích gọi là trường phái Thơ Mộng, mặc dù xuyên qua lịch sử thi ca chưa có trường phái nào gọi là Chủ Nghĩa Thơ Mộng cả.
– LÊ GIANG TRẦN

… Đó là nhà thơ Nguyễn Thị Khánh Minh.

Đó là những dòng thơ, có khi đọc tới, và rồi có những lúc tôi đứng bật dậy, trân trọng đọc đi, đọc lại từng chữ, từng dòng.

Đó là những dòng thơ, từng chữ một, khi được đọc tới đã hiện ra như một thiếu nữ bước rời khỏi trang sách để len vào đời thường, và rồi các chữ còn lại trên giấy đã tự trở thành những ẩn ngữ thơ mộng.

Nơi đó, thực với mộng không hề cách biệt.
– PHAN TẤN HẢI

Thơ Nguyễn Thị Khánh Minh bao nhiêu năm rồi vẫn như thế, thi ngôn nền nã, sáng đẹp, thi tứ trữ tình, lãng mạn, đậm buồn, giàu thi ảnh, tràn đầy cảm xúc, và luôn luôn có những biến ảo lạ lùng trong ngôn ngữ khiến thơ như chắp cánh bay cao và bay xa trong những chiều kích khôn cùng.
– TRỊNH Y THƯ

Trong tập thơ Ngôn Ngữ Xanh, Khánh Minh đã cho tôi thấy người làm thơ chỉ cho mình là thi sĩ khi đang viết những câu thơ – như danh nhân nào đó đã nói. Chỉ trong khoảnh khắc đó thi sĩ mới thực sống với thơ, và cảm nhận trọn vẹn trong sự lắng đọng của lòng mình và của cuộc đời.
– NGUYỄN THỊ THANH LƯƠNG

Comments are closed.