Xin đừng giễu cợt những người đáng được giúp đỡ

(Rút từ facebook của Nguyễn Đông Thức)

 

Khi tôi post lời kêu gọi xin một bộ máy vi tính để bàn và máy in cho một trường nghèo ở một huyện nghèo xa lơ xa lắc, tôi rất không thích những câu còm đại khái như: Hiệu trưởng gởi đơn lên ông Bộ trưởng Bộ Giáo dục để ổng cấp cho; kêu Sở giải quyết chứ sắm sở ra để làm gì; gởi lên Phòng Giáo dục huyện đi, thiếu gì tiền; nói trường bớt chi phí tiệc tùng tiếp khách đi thì có ngay tiền mua máy…
Tôi coi những câu còm này như một thái độ vô cảm, giễu cợt xúc phạm đến những nhà giáo đang sống vô cùng khó khăn ở các vùng đất xa xôi hẻo lánh.
Tôi đã đi và tôi đã biết.
Lương tháng có người chỉ hai triệu đồng mà huyện có khi nợ lương vài ba tháng.
Họ vẫn tận tuỵ đứng lớp, thậm chí tới từng nhà học sinh năn nỉ chúng đi học.
Họ đi dạy bằng những chiếc xe đạp cũ, nhưng khi phụ huynh yêu sách phải cho con mình chiếc xe đạp thì nó mới đi học vì nhà quá xa, thì họ cũng phải ráng hùn tiền mua xe đạp cho học trò.
Họ không có tiền mua sách đọc để nâng cao đời sống tinh thần.
Họ không thể dạy thêm vì học trò không có tiền học thêm.
Họ phải vừa dạy học vừa làm ruộng làm rẫy.
Kinh phí không có đâu cho họ có những thứ tiện nghi mà mọi ngôi trường ở thành phố đều có. Nếu xin được ở cấp trên thì họ đã xin, không phải nhờ chúng ta.
Nếu bạn không muốn giúp hoặc không thể giúp người đang khó khăn, thiếu thốn hơn bạn.
Tôi xin bạn hãy im lặng.
Hoặc nếu bạn muốn chửi cái chế độ đã tạo nên bao điều thối nát, bất công, đã tạo nên một nền giáo dục, y tế, xã hội… ngày càng tồi tệ, OK bạn cứ thoải mái.
Nhưng xin đừng giễu cợt những người đáng được giúp đỡ…
(Sorry tôi đã xoá hết những câu còm đó)

Comments are closed.