Chanh Tam
Không khi trên biển nóng hổi đã được vui say cùng những lời chúc tụng ngày nhà báo.
Còn báo chí tiếp tục hoan hỉ với ý kiến mạnh mẽ của ông Võ Văn Thưởng, trưởng ban tuyên giáo, từ nay chỉ tiếp nhận chỉ đạo của ban tuyên giáo, chứ không phải thân phận báo chí như mấy năm qua quá sập xệ.
Chúng ta hoan hỉ chỉ có một nguồn tin nhắn chỉ đạo tức là chúmg ta đang tự tước bỏ chính danh của mình.
Bởi sự trung thực của nhà báo, điều ông Thưởng dặn dò, lâu nay đã là lời giải thích dễ dàng của các vị phụ trách cơ quan báo chí mỗi khi tin bài bị gác, rằng đó là chỉ đạo của tuyên giáo.
Sự thật mỗi động thái trên biển người dân cần biết không phải để đấu tranh ngoại giao hay chuẩn bị tuyên chiến. Người dân muốn được biết tin với tư cách người chủ đất nước. Đó mới là sự trung thực mà người dân đòi hỏi nhà báo.
Cha ông ta đã từng kể câu chuyện tình, có lẽ cũng là một tâm thức chính trị hằn sâu của dân tộc. Nàng Mỵ Châu đã đem tình yêu say đắm của mình gửi hết vào từng chiếc lông ngỗng làm tin cho người tình theo dấu. Tên Trọng Thuỷ phương bắc giờ còn hấp dẫn triệu lần hơn trước đây. Nền kinh tế lớn nhất thế giới ấy đang thu hút sự chú ý, và cũng như tiên tổ chúng thôi, không ngùng gạ gẫm khắp nơi.
Không phải trong lịch sử hiện đại chúng ta chưa từng vướng bi kịch Mỵ Châu. Phương pháp duy vật biện chứng, duy vật lịch sử của những người cộng sản đã không đủ để phát hiện và ngăn chặn lòng tham cũ của họ.
Chuyện gì chứ chuyện ứng xử với mối đe doạ từ phương bắc không thể chỉ bằng lời khuyên, hãy để đảng và nhà nước lo. Phải khẳng định là truyền thống lịch sử Việt Nam không cho lời khuyên này ứng nghiệm.
Chính vì vậy, mỗi một khoảng trắng thông tin về tình hình biển Đông đang là một chiếc lông ngỗng rắc dấu để dẫn giặc vào tận hiểm huyệt yếu hèn của chúng ta.
Sức nóng phả vào mặt chúng ta hôm nay không còn là nỗi đau mất nước mà còn cộng thêm vào đó nỗi nhục nghèo hèn.
Đau nhục ấy chỉ là do chúng ta từ bỏ tự do của chúng ta, nhưng chính yếu là do lãnh đạo đất nước lựa chọn sự yên ổn bằng cách quản lí tự do của dân chúng.
Tự do của nhân dân đang bị chặn lại trong hộc bàn nhà báo hay từ những tin nhắn đề nghị thực hiện nghiêm của các đồng chí tuyên giáo?
Chúng ta có tin rằng ở một đất nước tự do mà các nhà báo tự mình xin được chấp hành các tin nhắn chỉ đạo?
Nếu có hãy tự hào chúng ta có đặc sản, đó là một nền báo chí handmade, làm bằng tay của tuyên giáo.
Nguồn: https://www.facebook.com/chanh.tam.33/posts/1171651722941093